NAM KỲ THUỘC PHÁP: CUỘC SỐNG Ở SÀI GÒN
GHI CHÉP VỀ CUỘC HÀNH TRÌNH/ CỦA M. A. PETITON
(Tiếp Theo)
Tôi đã nói rất ngắn gọn về
doanh trại bộ binh hải quân (TQLC), ở Sài Gòn có một phân đội từ 1.000 đến
1.500 người, từ trung tâm này lan tỏa vào các vị trí khác nhau của thuộc địa.
Không có gì để thêm
vào những gì tôi đã nói về những doanh trại này, chúng bất cập; hơn nữa, chúng
sẽ bị phá hủy sớm.
Theo tôi được biết, người ta
sẽ đưa quân đội vào trong các tòa nhà đang được xây dựng tại khu thành cũ ờ phía bắc.
Các doanh trại hiện tại nằm
trên đường đến làng Gò Vấp; Cách con đường này vài trăm thước là nghĩa trang,
được bao quanh bởi hàng rào tre. Người ta sớm tìm hiều các con đường khi sống ở
Sài Gòn.
Ở Sài Gòn tồn tại một cơ sở
giáo dục khiêm tốn rất hữu ích: trường phiên dịch thành phố, tên của nó chỉ ra
mục đích đầy đủ. (8)
Người ta có thể ví Sài Gòn
như một tòa kiến trúc: là con tàu biển đứng yên tên là Duperrê (9). trên
đó là tất cả các thủy thủ không có điểm đến xác định, họ đang ở trên Duperrê (doanh trại nổi lớn) hoặc trên
Duperrê phụ; một con tàu tuyệt vời mà sự tồn tại, tiến hóa và cuộc sống khó hiểu
của nó đối với những người không được hướng dẫn ban đầu vào những bí ẩn của nó.
Đối diện kho quân giới là bến
tàu nổi, một khung lớn bằng tôn mà lợi ích không thể chối cãi; người ta chỉ có
thể chê trách, vì cái giá cắt cổ, đã khiến nước Pháp phải trả giá.
Kho quân giới có lẽ là cơ sở
quan trọng nhất về mặt vật chất, nó có người điều hành, là một kỹ sư phụ hạng
nhất về đóng tàu. Hiện tại cơ sở đang quản lý một đội ngũ nhân viên lớn, bận rộn
xây dựng nhiều công trình, phải tiêu tốn rất nhiều tiền, và đang sử dụng một
ngàn công nhân viên; mà buổi chiều, bạn nhìn thấy họ đi ra từ cánh cổng của kho
quân giới đi về Gò Vấp, một đoàn người An Nam thật sự vác trên vai những mảnh gỗ
thừa. Các tòa nhà hiện tại của kho vũ khí là tạm thời, thật vô ích khi đưa ra một
mô tả ngày hôm nay vì nó sẽ không chính xác vào ngày mai,
Vị trí của kho Quân Giới
Người điều hành cơ sở rộng lớn
này chỉ là bây giờ, ông ta còn làm những công việc lý thú hơn là với cái danh
hiệu, Thủy quân lục chiến gắn liền với sự quan trọng to lớn của kho quân giới
Sài Gòn, thậm chí tôi nghe một viên chức cao cấp nói rằng Nam Kỳ cần phải giữ được
có kho quân giới cho hải quân quốc gia. Nơi sửa chữa cho các tàu của Nhà nước. Cần
phải lắp đặt trong kho quân giới các bể chứa và các con kênh khác nhau mà việc
thu hồi sẽ rất tốn kém.
Một lời chỉ trích được đưa
ra, một lời chỉ trích mà người ta phải rất tỉnh táo nói chung khi nói đến việc
khôi phục một cái gì đó mới trong điều kiện khí hậu và trong điều kiện khó khăn
như của Nam Kỳ. Đó là gỗ sẽ được xẻ ra ở kho quân giới đang được lưu trữ ở phía
bên kia của kênh Avalanche (kênh Thị
Nghè), có một lực lượng nhân công đáng kể được sử dụng, làm việc tăng gấp
đôi, để mang đến các bãi các khúc gỗ được xẻ. Tại sao không ai khuyên nên có một
kho gần thảo cầm viên?
Các cửa hàng tổng hợp mà
khách hàng mạnh nhất là kho quân giới, nếu tôi không nhầm, được tách ra khỏi bởi
thảo cầm viên, đó có phải là một sai lầm không?
Những cửa hàng này, như tôi đã nói, rất gần với
kho thuốc súng, đó không phải là một sai lầm khác?
Kho thuốc súng nằm cạnh cầu Thị Nghè
Vườn Bách thảo hoàn toàn có
thể, và có lẽ, tôi tin rằng, phải từ bỏ một phần đất của mình để dời kho vũ khí
và các cửa hàng tổng hợp, cách đó vài trăm mét, dọc theo kênh, và bồi thường
cho họ, để lấy một phần bề mặt của nó làm bãi chứa củi.
Hơn nữa, đây chỉ là một cái
nhìn theo đường chim bay, đó là một ý tưởng để nghiên cứu, bởi vì tôi chỉ nhìn
thấy kho vũ khí có một lần, thoáng qua.
Có công nhân người Tàu và An
Nam trong kho quân giới; Người An Nam làm thợ rèn khá giỏi, những chàng trai An
Nam làm thuyền buồm tốt, người Hoa là những thợ giỏi về đúc khuôn. hầu nhưchỉ có
hai mươi công nhân Pháp trong kho quân giới. Hơn bất kỳ ai khác, tôi có thể
đánh giá cao hành động của giám đốc trong những điều kiện như vậy và hoan
nghênh những khó khăn mà ông ấy đã vượt qua. Tại một vị trí cố định hoặc gần, tại
cảng Sài Gòn, là du thuyền của thống đốc, chiếc Ondine hiện nay,
Có rất nhiều xà lúp hơi nước
đang phục vụ tại quân cảng; bạn không thấy một chiếc ghe ba lá nào trên đường
đi của tàu vì chúng sẽ làm chìm tất cả, đó là vấn đề nghiêm trọng trên sông Sài
Gòn.
Hai chiếc tàu vận tải neo
trong cảng, một chiếc ở phía trước kho quân giới, chiếc còn ở phía dưới hơn một
chút, chờ đợi sự trở lại của chiếc thứ ba, đang hiện hành trình của mình trong
thời gian trung bình ba tháng, qua lại, bao gồm cả ba tuần ở Suez,
Một số pháo hạm hơi nước đường
sông, hai hoặc ba chiếc khác đường biển, có trọng tải mạnh hơn một chút, tham
gia vào quân cảng; xa hơn một chút, phía trước nhà Wang Tai, là cảng là nơi neo
đậu tàu thương mại. Có ba mươi tàu trong cảng, gồm Pháp, Đức, Anh, v.v.
Giám đốc cảng thương mại có căn
nhà và các văn phòng giữa nhà Wang Taï và kênh Tàu Hủ. Trước ngôi nhà này là một
cột cờ rất thú vị (10), bởi vì nó thông báo sự xuất hiện của thư từ từ Pháp,
bằng các tín hiệu ít nhiều phức tạp. Dưới chân cột buồm này là một cầu tàu có cầu
thang xung quanh có nhóm một nhóm ghe nhỏ đưa bạn đến các tòa nhà của des
Messageries nationales nằm ở phía bên kia của kênh Tàu Hủ, hoặc đưa bạn lên một
con tàu với một khoản tiền thù lao nhỏ mà không bao giờ thỏa mãn người lái thuyền.
Các cậu bé, đàn ông hay phụ nữ, lái những chiếc ghe này cũng thu hút như các đồng
nghiệp của họ từ các quốc gia khác, họ là những hay chế giểu, ồn ào, xấc xược,
v.v.
Cột cờ Thủ Ngữ lúc ban đầu
Giới hạn của cảng Sài Gòn ở
hạ lưu là pháo dài Nam. Pháo đài này nằm cách nhà Wang Tai khoảng hai km, bờ phải,
được bao quanh bởi một bờ dốc nhỏ dễ dàng vượt qua. Đó là nơi trừng phạt những
người lính và thủy thủ vô kỷ luật. nhưng người ta ít sử dụng hiện nay. Chính
pháo đài này bảo vệ lối vào Sài Gòn từ phía biển.
Tôi cũng chưa nói về việc cơ
quan thực thi pháp luật ở Sài Gòn.
Ở Sài Gòn có một Tòa bản địa
chuyên Thanh tra các vấn đề bản địa.
Ngoài ra, còn có một dịch vụ
tư pháp, với một Tổng chưởng lý, Tòa án cấp phúc thẩm gồm hai ùy viên, một 'Chánh
án và ủy viên điều trần', Tòa án sơ thẩm gồm một Thẩm phán và một trung úy thẩm
phán (Chủ tịch và Thẩm phán theo tiếng Pháp hiện đại).
Mọi người tỏ ra hứng thú với
tòa pháp đình, một Cái nhà bình thường, còn khốn khổ hơn bao cái khác. Hơn nữa, giới
tư pháp này đặc biệt lạ lùng, bởi vì không bao giờ, hoặc hiếm khi, người nắm giữ
một chức năng cụ thể thực hiện chức năng của mình; Vì vậy, bạn thấy những sự thật
sau đây, còn lại, gây sự lưu tâm cho Sài Gòn, là làm mất giá trị giới tư pháp:
Chánh án của Tòa án là Tổng
chưởng lý, Ùy viên là chánh án, ủy viên điều trần là chưởng lý, chưởng lý là ủy
viên điều trần, Người thay thế giờ là Người bị thay thế, nhưng lại rất bưc mình
khi phải hoàn thành các chức năng tự nhiên của mình vì đã không thể quyết định nhưng
miễn là nó không chống lại việc thi hành, Một thư ký của tòa là tổng luật sư tại
Tòa án, ủy viên điều trần, tôi không hiểu gì cả. đó là ý kiến của chánh án mà cả
ông và bất kỳ ai ở Sài Gòn có lẽ sẽ không ngạc nhiên.
Tôi rất buồn cười nhưng tôi
vô cùng đau buồn khi thấy luật pháp của Pháp áp dụng cho một quốc gia và cho những
người mà hiện tại nó không thể thực hiện; đôi khi bạn đi đến những điều phi lý
quái dị chỉ có thể khiến những người có trái tim và ý thức quan tâm sâu sắc đến
các chủng tộc khác nhau sống ở Nam Kỳ.
Đối với Hội đồng phúc thẩm
tư pháp bản địa, tôi sẽ rất muốn thấy nó hoạt động, có rất nhiều việc phải làm,
rất nhiều phán xét không đúng cần xem xét lại. Đủ để nói rằng các thanh tra về
các vấn đề bản địa, các sĩ quan trẻ thiếu kinh nghiệm nói chung, bị buộc tội về
quản lý và đưa ra công lý.
Nam Kỳ là nơi sinh sống của
một số chủng tộc đại diện tại Sài Gòn. bạn có một thang số giảm dần sau đây:
1, Người An Nam được chia ra
làm nhiều loại..
2. Người Hoa.
3, Người Châu Âu.
4. Người Ấn Dộ (Còn gọi là
Malaber).
5. Người Mã Lai (Còn gọi là
Malayou).
6. Người Khmer (Chỉ một số
it)
Cảnh chợ Sài Gòn 1872, để ý có 2 người Ấn (malabar) và một người Hoa trong chợ
Người An Nam ở Sài Gòn, bao
gồm nhiều loại: Người làm nghề lái thuyền, người làm nghề nông quanh Sài Gòn,
người làm nghề Mã tà người bản xứ làm bảo vệ cho các Thanh tra, cuối cùng là người
bồi.
Người bồi xứng đáng có một
bài viết đặc biệt vì họ đóng một vai trò lớn trong cuộc sống của người châu Âu
(tên boy
rõ ràng đến từ tiếng Anh, Boy là người hầu mà người châu Âu thường có, boy có
thể tự chia làm hai loại:
1. Người bồi như đã nói.
2. Người Nay
(?) (11) (tên gọi thông thường của cái giỏ) (Từ này xuất phát từ tiếng
An Nam và có nghĩa là đằng kia, đó là thuật ngữ sử dụng khi chúng ta gọi ai
đó).
Các giỏ là trẻ em từ 7 đến 8
tuổi, cho đến 12 hoặc 15 tuổi, như tên gọi của chúng, được cung cấp với các giỏ
tròn, chúng liên tục trên các cảng, trước các cửa hàng của người Hoa hoặc người
châu Âu, đang chờ đợi sà lan đến để thực hiện một số vụ thu mua lại, họ tranh dành
với người cung cấp dịch vụ trả cho chúng một số tiền công ít ỏi, các đồ vật mà chúng
đã thực hiện giao dịch. Cái nay hay cái giỏ nói chung tuổi còn rất nhỏ, chúng
có mái tóc dài nằm sau đầu, chúng là một trong những vết thương nhức nhối của
Sài Gòn, kể từ khi Pháp xâm chiếm, ngay từ đầu, đặc biệt là liên quan đến một lối
sống tàn nhẫn theo kiểu lính, với những dục vọng buông thả, làm bại hoại đạo đức,
diễn ra thường xuyên dưới cặp mắt của kẻ cầm đầu chúng.
Không được quên rằng cuộc
chinh phạt Nam Kỳ ngay sau chiến dịch Trung hoa, trong đó những tập quán nhất định
đã được áp dụng, chủ yếu từ Viễn Đông, và hoàn toàn, (bất cứ ai có thể nói), khác
với tập tục của Trung Hoa. Hạng người Này giúp duy trì thói quen lười biếng và
thói thích đi rong truyền thống của người đàn ông An Nam. Chính trong phần đầu
nói về hạng người này, người ta đã chọn lựa hạng người Boy như tôi đã nói, là
những người hầu của người châu Âu, và tồn tại hàng trăm người ở Sài Gòn; tuổi đời
thường từ 15 đến 20 tuổi; thực chất họ là những kẻ nói dối, trụy lạc và cờ bạc;
đây là hậu quả tự nhiên của những khiếm khuyết này, và trên đỉnh của những khiếm
khuyết này, họ là những tên trộm. Tuy nhiên, họ cần phải vượt qua vì họ tạo
thành gần như duy nhất lớp người phục vụ được tuyển dụng. Giá của những người bồi
này rất cao, thật điên rồ, khi xem xét các chi phí thực tế và bắt buộc của cuộc
sống thường xuyên của một người An Nam và các dịch vụ mà họ không phải trả, người
ta trả cho những người bồi này mỗi tháng từ 2 đến 10 piastres (đồng tiền
piastre của xứ này với tỷ lệ hợp pháp là 5 franc 55 xu thường được trích dẫn
trên thị trường với tỷ lệ cao hơn một chút), người bồi làm nhiệm vụ của người hầu
phòng không hoàn chỉnh, khó có thể nhận được sự phục vụ thường xuyên từ anh ta,
anh ta biến mất nhiều ngày thường xuyên và luôn luôn cả đêm.
Họ đi từng nhòm từ 4 đến 5
người vào những sòng bài của người Hoa mở ra cho người qua lại Sài Gòn, vào khu
Cầu Ông Lãnh hay tận Chợ Lớn, cách Sài Gòn 5 km, ở đó họ tìm thấy các trò chơi,
nhà hát, vv.
Giống như một số người châu
Âu không may, và cũng giống như tất cả người châu Á, chủ yếu là người Trung Quốc,
họ là con bạc, họ tiêu tán một khoảnh khắc những gì họ đã dành được trong một
tháng, sau đó họ không cón tiền bạc trong khi nhu cầu trở nên cấp thiết đối với
họ, và vì ý thức đạo đức rất mơ hồ trong họ, họ quan niệm rằng phải nhanh chóng
không mất cơ hội chiếm đoạt tài sản của người khác; do đó vô số vụ trộm do hạng
người này gây ra tại Sài Gòn. Người bồi, bên cạnh các chức năng là hầu phòng,
người mà tôi đã nói, còn hoàn thành nhiệm vụ của người chăn coi ngựa và đôi khi
là đầu bếp; nhưng không thể vượt qua người Mã Lai và Malabar là trong các chức
năng đầu tiên ở trên, và của người Hoa với tư cách là một nghệ sĩ ẩm thực cũng
không kém phần.
Như tôi đã nói ở trên, người
bồi về cơ bản là lười biếng, họ thường mang theo một người Hoa cu li để mang nước
cần thiết việc nhà ngay cả khi họ có thể tự làm được, v.v., hay khi họ đi chợ, họ
chỉ có một cái giỏ chứa một vài thức ăn ít ỏi cho sự thỏa mãn nhu cầu của một
người độc thân.
Người bồi nói chung có một bộ
trang phục khá thanh lịch đơn giản, khi nó sạch sẽ; là chiếc áo khoác nhỏ cài
nút thủy tinh màu và một chiếc áo bông trắng ở phía trước là phần chính của bộ
đồ, tất cả được tăng cường bởi một chiếc thắt lưng lụa màu đỏ, còn lại treo ở
phần lớn trước thân. Thắt lưng này là bộ phận đắt nhất của trang phục ở tất cả
các điểm, nó có giá khoảng 8 piastres, được gắn một chiếc ví nhỏ bằng lụa hoặc
da được lót bằng bông thường có màu trắng hoặc màu xanh được trang trí hình in
bóng bằng đồng, Cái bóp nhỏ này chứa thuốc lá, giấy thuốc lá, vv Một chiếc khăn
cờ bằng lụa, đôi khi bằng vải bông, bao quanh mái tóc cuộn của người bồi, được
quấn lại giống với người theo đạo Hindu bằng một cái lược đồi mồi có giá 2 hoặc
3 piastres.
Điều ghê tởm nhất với người
châu Âu là sự kết hợp giữa mùi đặc biệt của người An Nam với mùi dầu dừa mà người
An Nam bết vào mái tóc đen dài của mình. Mùi đặc biệt này được lưu lại tất cả
các đồ vật khi họ chạm vào, và không đóng góp, ở một đất nước mà người ta thường
hào phóng (le coeur sur la main) (theo nghĩa bóng) vào việc để kích thích
sự ăn ngon miệng của bạn.
Tôi từng nói rằng chi tiêu cần
thiết để nuôi người bồi là rất ít, 2 piastres một tháng là hoàn toàn đủ để đạt
được mục tiêu này, mức giá cao hiện đã đến với những người hầu ở Sài Gòn, người
bồi, người Hoa hoặc sắc dân khác, do nhiều nguyên nhân khác nhau: Việc làm của
người Pháp đầu tiên đến thuộc địa để sống chung là bằng cách chia sẻ chi phí, khó khăn để có được
một người hầu bất kỳ nào, việc cư ngụ ở Nam Kỳ của các thương nhân giàu hơn so
với các quan chức Pháp và do đó ít nhiều phải trả nhiều tiền hơn cho bất kỳ người
hầu nào ở khu vực lân cận như Trung Hoa và Ấn Độ, nơi cuộc sống châu Âu có giá
cao, v.v., tất cả những nguyên nhân kết hợp này đã làm nâng mức giá mà không ai
biện minh cho sự quan tâm này là sự đáng trách về sự việc đãc làm.
Loại người hầu thứ hai mà
người ta mướn ở Sài Gòn là người Tàu, họ thường là đầu bếp, họ là duy nhất là
người tạm được của xứ này; người Hoa tương đối sạch sẻ, họ có giá 10 đến 12
piastres mỗi tháng.
Trong công việc gia đình ít
nhất, bạn bắt buộc phải có một người bồi An Nam và một đầu bếp người Tàu, bạn
phải trả chi phí từ 20 đến 25 piastres mỗi tháng, hoặc 1.200 đến 2.500 franc mỗi
năm cho họ.
Đầu bếp người Tàu là đầu bếp
thường được sử dụng ở mọi nơi, vì đối với đầu bếp An Nam, anh ta thường rất
đáng ghét và bị khinh miệt bởi ai có cuộc sống cao cấp.
Ghi chú:
(8) Đó là trường normale coloniale (annamite).Nằm ở vị trí chủa Khải Tường về sau là nhà của bà Henriette Bùi Quang Chiêu. đường Testard (Trần Quý Cáp). Trường Này là tiền thân của trường Chasseloup Laubat.
(9) Là tên của Bộ trưởng Hải quân và Thuộc địa Pháp
(10) Cột cờ Thủ Ngữ
(11) Hiện chưa có thông tin gì về chữ Nay. Nếu căn cứ theo tác giả thì từ Nay là Là Bas mà Là bas có nghĩa là đàng kia hay đằng này. Theo tác giả thì chữ Nay còn có nghĩa là cái giỏ nhưng tra từ điển thì không thấy có liên quan đến chữ Nay.
Ghi chú:
(8) Đó là trường normale coloniale (annamite).Nằm ở vị trí chủa Khải Tường về sau là nhà của bà Henriette Bùi Quang Chiêu. đường Testard (Trần Quý Cáp). Trường Này là tiền thân của trường Chasseloup Laubat.
(9) Là tên của Bộ trưởng Hải quân và Thuộc địa Pháp
(10) Cột cờ Thủ Ngữ
(11) Hiện chưa có thông tin gì về chữ Nay. Nếu căn cứ theo tác giả thì từ Nay là Là Bas mà Là bas có nghĩa là đàng kia hay đằng này. Theo tác giả thì chữ Nay còn có nghĩa là cái giỏ nhưng tra từ điển thì không thấy có liên quan đến chữ Nay.
Có thể là chử Nải viết sai theo phát âm của người miền nam - nải d. Cg. Tay nải. Túi khâu bằng vải gập chéo, thường dùng để đựng đồ hàng nhẹ, có thể đeo trên vai
Trả lờiXóa