Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Đây là đoạn thu thanh mà bạn Hoàng Yến gởi đến các bạn Lê Quý Đôn.


Hội Ngộ Mùa Hè - San Jose, California


Thân gửi các bạn trích đoạn thu thanh (khoảng gần 25'), ghi nhận lại một số lời chia sẻ của thầy cô và bạn bè (cũng như lời chia sẻ của riêng Y. ở đoạn cuối), trong buổi họp mặt tại nhà hàng Phi Long của Việt và Anna ở San Jose, California ngày 9 tháng 7 vừa qua.
Lúc làm trích đoạn thu thanh này, Y. chưa có đầy đủ hình ảnh nên chỉ ráp tạm 1 tấm hình và hiện đang nhờ Bảo ráp hình vào, khi nào xong thì Y. sẽ gửi lại. Lúc đó hẳn là sẽ hay hơn nhiều.
Hy vọng rằng đây sẽ là chút kỷ niệm về LQĐ mà chắc chắn rằng sẽ còn lâu lắm mới có thể có trích đoạn... thứ 2 với sự hiện diện khá đông đủ của nhiều thầy cô và bạn bè. 
Thân chúc các bạn và gia đình 1 buổi tối an vui.

Xin click vào link dưới đây để nghe thử:

   
Đây là tùy bút mới nhất của bạn Hoàng Yến sau buổi hội ngộ giữa các thầy cô và học trò Lê Quý Đôn ở San Jose miền bắc Cali. Xin đại diện gởi tới các bạn.

Hội ngộ mùa hè
HY – LQĐ - 7-2013


Thêm một mùa hè trôi qua, làm thành chuỗi 38 mùa hè thấp thoáng trôi nhanh kể từ tháng Tư năm xưa. Hè năm nay, những người học trò LQĐ cũ chúng tôi có thêm những tiếng cười, những nỗi niềm vui buồn khó tả và những tấm ảnh chụp vội vàng từ hai buổi tiệc họp mặt tháng 7 với thầy cô cũ LQĐ, sau ngày hội ngộ tháng 4 với thầy Nhiều. Buổi chiều 3 tháng 7, chúng tôi 4 người, chị Kim Anh (lớp 12), Bảo, Chơn và tôi đã may mắn được tham dự buổi BBQ ở nhà thầy cô Bai để có dịp vui mừng gặp lại các thầy cô như thầy Cường và thầy Chánh từ Canada, cô Hoàng Lan từ North Carolina từ xa bay về ghé thăm San
Jose và cùng họp mặt với thầy Bai, thầy Hiệp, thầy Tứ và thầy Hồng ở vùng thung lũng hoa vàng này. Ở đó, những người học trò cũ chúng tôi đã chào mừng thầy cô trong ngày gặp gỡ, mà lòng thì cũng vẫn hồi hộp y như ngày xưa còn bé ngồi bên dưới, nghiêm chỉnh lắng nghe thầy cô giảng dạy phía trên. 38 năm qua, đủ dài để những đứa học trò nhỏ trưởng thành bay đi khắp bốn phương nhưng lại rất dài để mái tóc thầy cô bạc thêm và bước đi chậm chạp hơn.
Hôm ấy, tôi ở đó, trong căn phòng khách mát lạnh, xúc động nghe thầy Cường tâm sự về niềm vui hội ngộ và chia sẻ sự quan tâm chỉ có mình tôi phải lo liệu việc tổ chức buổi tiệc họp mặt tuần sau. Tôi ngồi đó, giữa hơi nóng hừng hực vừa dịu bớt và bóng tối chập chùng của buổi chiều tháng bảy mùa hè trong vườn cây xanh lá nhà thầy cô Bai, kể nhiều chuyện vụn vặt gần gũi trong đời sống, như chuyện đi tìm gói mì Đại Hàn với hương vị cay nồng của những hạt mè ướp năm xưa, tìm hoài ở rất nhiều khu chợ từ nhiều năm, mà đã chẳng thể nào tìm ra nổi, như những kỷ niệm xưa đã bay đi chẳng bao giờ trở lại và như nhiều người bạn cũ đã vội vàng ra đi mất biệt vào cõi hư vô mà chẳng để lại lời giã từ. Để rồi sau đó, nghe cô Hoàng Lan kể về chén cháo lòng đầu tiên cô nếm thử khi vừa đặt chân đến California cách đó vài hôm. Cái cảm giác mạnh và lạ khi nếm thử muỗng đầu tiên, đã khiến cô phải ngừng lại, coi xem có phải mình vừa đánh mất đi vị giác về một món ăn ưa thích đã không được ăn lại sau nhiều năm dài định cư ở thành phố rất vắng người Việt? Những câu chuyện, những lời chia sẻ đã khiến tôi lại thấy lòng chùng xuống khi tất cả đều đã đi qua, đã mất hút, như cơn gió thoảng, như cơn mưa rào chợt đến chợt đi mà chẳng bao giờ trở lại. Nghĩ thêm, sức khỏe và những chặng đường vạn dặm lại càng làm cho những chuyến gặp gỡ như hôm nay thêm muôn vàn cách trở, khó khăn.
Hôm đó, những ly rượu lấp lánh màu đỏ sậm đã được nâng lên, chúc mừng cho ngày thầy trò hội ngộ và cũng là chúc cho sức khỏe thầy cô được dồi dào, để hy vọng sẽ lại có thêm nhiều buổi hội ngộ nữa. Nhìn thầy cô và bạn bè vui vẻ, tôi lại nghe thoảng vọng về đâu đây tiếng nói cười ồn ào từ sân trường năm xưa, tiếng rù rì trò chuyện to nhỏ ở các góc lớp, tiếng của những bước chân chúng tôi rầm rập trên cầu thang dẫn lên dãy lớp học mờ tối phía đường Trần Qúy Cáp ồn ào tiếng xe chạy, và ngay cả tiếng… của sự yên lặng vô cùng khi tất cả chúng tôi cùng cắm cúi làm bài thi,… Rồi tôi nghe thấy tiếng gió nhẹ lay động lao xao qua những bóng cây tối đen chung quanh mình như tiếng thì thào của những người bạn đã nghìn trùng cách biệt, vắng bóng từ rất lâu, thấp thoáng hiện đâu đây như đang tâm sự là cũng rất muốn được trở về cùng họp mặt với thầy cũ bạn xưa. Thời gian như lắng đọng, vẫn những khuôn mặt thân thiết của thầy cô và bạn bè chung quanh, tôi vẫn còn đang ngồi đây mà tâm tư thì đã nghĩ đến những ngày sắp tới, tất cả rồi sẽ lại trở thành kỷ niệm và mất hút vào dĩ vãng, để rồi mãi mãi lại thấy lòng nuối tiếc những tháng ngày thân ái, êm ả năm xưa trong sân trường LQĐ cây xanh bóng mát, ở đó có cột cờ cao với lá cờ vàng bay phất phới, và hình như có vài bóng dáng bạn bè bị phạt quỳ gần đó như lời Lành kể lại, có thật không hay tại trí nhớ tôi đã mải miết bỏ ra đi?
Bữa tiệc ngày 9 tháng 7 một tuần sau đó tại nhà hàng Phi Long của Việt và Anna, với rất đông thầy cô trở về từ khắp nơi như thầy Cường từ Canada, cô Liễu từ Pháp, thầy cô Cảnh từ Thụy Sĩ, cô Kim Anh từ Texas, cô Lê Kim Anh, cô Bích Thủy và cô Vân Xoa từ miền Nam California, họp cùng thầy cô Bai, thầy cô Hiệp, thầy Tứ và thầy Hồng từ thung lũng hoa vàng, và với khá đông học trò cũ chúng tôi từ nhiều cấp lớp như AThư, KPhương, QAnh, TLoan, Việt, Thái (Tài), Tín, Hương, KHoàng, KPhượng, THương, BPhương, Lành, Bảo, Chơn, và tôi, đã có rất nhiều tiếng cười đi kèm với những giây phút lắng đọng thoảng nỗi xúc động khi thầy Cường chia sẻ về những kỷ niệm xa xưa chen lẫn trong niềm vui hội ngộ. Giọng thầy đã run vừa vì tuổi tác vừa vì nỗi niềm vui buồn lẫn lộn đâu đó khiến như có giọt lệ nào thoáng ứa ra ở đuôi mắt. Để tôi nghe
trong giọng hát thầy, khi níu kéo trở về hình ảnh ngôi trường LQĐ thân thiết qua bóng "Trường Làng Tôi" cùng với tiếng "Hò Châu Đốc" thoáng vọng lại sự nuối tiếc mơ hồ về những ngày vui đã mất hút trong quá khứ. Và cũng để tôi lại thấy lòng bồi hồi nghĩ đến tình nghĩa thầy trò dù đã 38 năm dài ngàn dặm cách biệt, dù chúng tôi ở rải rác bên này hay xa xôi ở tận những nơi nào khắp bốn phương trời, sẽ vẫn mãi mãi còn đó không đổi thay và sẽ luôn đỏ thắm rực rỡ như bó hoa hồng thầy trao cho tôi… Như một định lý toán học bất biến không thay đổi…
Rồi thời gian thấp thoáng trôi đi, đêm đã buông xuống từ rất lâu mà bữa tiệc họp mặt với quá khứ và hiện tại lẫn lộn trong giọng hát thoảng nhẹ của cô Liễu phát ra từ chiếc CD cô vừa thu xong, pha trộn với tiếng cười đùa ròn rã, tiếng chọc phá dí dỏm, tiếng ly tách lanh canh,… vẫn tưởng như chẳng bao giờ chấm dứt,… Nhưng dù thế nào thì những giây phút tương phùng phù du cũng sẽ phải kết thúc… Có những vòng tay ôm chào ấm áp, có lời giã từ nào ngập ngừng mà tôi chẳng thể nói, cũng như có tiếng thổn thức nào khiến tôi cố nén lại, cho những nụ cười được trọn vẹn hơn và những bức ảnh chụpb được rực rỡ hơn với sắc màu hội ngộ. Để những dư âm về giây phút vui tươi được đọng lại và sẽ còn mãi trong trí nhớ mọi người với những hương vị ngọt ngào của kỷ niệm 38 năm xưa. Và để thầy cô ra về với sự hân hoan và thoải mái mỗi khi hồi tưởng lại ngày vui thoáng qua.
Còn tôi trên đường trở về, lại mong rằng bức tranh hội ngộ mình vẽ lần này sẽ có thể được điểm tô bằng những đường nét uốn lượn hài hòa pha trộn khéo léo hơn với những sắc màu lung linh nét đậm đà, tươi đẹp theo đúng lời chỉ dẫn của thầy Nhiều từ 38 năm xưa. Để mãi mãi những bức tranh đó sẽ chẳng còn là bức tranh ấp ủ trong giấc mộng của một người học trò từ xưa vốn đã không có hoa tay, theo học một ngành khô khan rất thực tế mà lại thường mộng mơ thành họa sĩ!
Và cũng để thầy cô biết rằng sau 38 năm cố gắng…, rồi có một lúc nào đó, tôi cũng đã có thể vẽ lên được một bức tranh… tạm thời coi được mắt. Để các thầy cô và thầy dạy hội họa sẽ cùng cảm thấy hài lòng hơn là ngắm nhìn những đường nét ảo mộng lửng lơ trong trí tưởng huyễn hoặc, xa vời…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Tết Sài Gòn trăm năm trước ra sao?   Biết những gì xảy ra trong quá khứ xa xưa dường như là mơ ước muôn đời của con người. Bởi trong c...