Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

NHỮNG BÀI THƠ VỀ SÀI GÒN CỦA THẦY NGUYỄN NGỌC HY

Tôi mới vừa nhận được hai bài thơ của thầy Hy viết về nỗi nhớ Sài Gòn. Đây cũng là nỗi nhớ chung của các bạn cũng như tôi về một Sài Gòn thân thương giờ không còn nữa.

SÀI GÒN BỖNG DƯNG LẠ
Sài Gòn sáng nay bỗng dưng lạ
Trời xuống thấp giăng màn âm u
Phía xa kia như có sương mù
Mùa Thu Sài Gòn ? Kể cũng lạ !

Mặt trời sáng nay sao biếng nhác
Cứ vùi mình trong tấm chăn mây
Nheo mắt nhìn hoa lá cỏ cây
Ủa ! Mặt đất có gì khang khác ?
Ừ , Sài Gòn quen mà rất lạ
Muôn thuở với hai mùa nắng mưa
Bỗng dưng không nắng lại chẳng mưa
Lưng trời mây ngoẹn đùn khắp ngả ...
Có gì là lạ sáng hôm nay
Trời Sài Gòn có tí heo may
Người Sài Gòn chợt lòng ngơ ngẩn
Ngước nhìn - chỉ có mây và mây ...
                   Sài Gòn , chớm Hạ 2003
                          Nguyễn Ngọc Hy
SÀI GÒN MƯA NẮNG HAI MÙA
@Mở :
    Sài Gòn say nắng liêu xiêu
    Ầm ào trút cơn mưa chiều - tháng Hạ .

    Sài Gòn sáng - rực nắng
    Nắng rót mật hàng cây
    Bất chợt buổi chiều nay
    Trời đất nghe xa vắng !

    Sài Gòn rất nhiều nắng
    Nắng chảy sáng dòng kênh
    Đất trời bỗng chông chênh
    Trong màn mưa lóa trắng .
    Sài Gòn mưa . Chợt nắng !
    Nắng tràn xuống phố đông
    Ngước mắt nhìn bầu không
    Nắng tô hồng mây trắng .
    Sài Gòn nắng . Chợt mưa !
    Mưa len lỏi dòng đời
    Có kẻ đầu đội mưa
    Vuốt vội mặt - môi cười !
    Hè về . Bội thu nắng !
    Nắng tràn xuống phố Vui
    Món chè thạch khoái khẩu
    Hớp hồn khách tới lui !
@ Kết :
     Sài Gòn mưa nắng hai mùa
     Ngộ chưa ! " Sáng nắng chiều mưa "- một ngày !
                           Sài Gòn , tháng cuối Hạ 2003
                                   Nguyễn Ngọc Hy   
                                      
*Nhắn với :
     Sài Gòn ơi
     Chao ôi là nhớ
     Những mùa Hè xa xôi ...
     @ Shelton city- CT, June 8, 2014
                     Nguyễn Ngọc Hy

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

MÀU HOA PHƯỢNG


            
          Một mùa hè nữa sắp về. Một lần nữa ký ức của chúng ta lại hiện về ngôi trường thân yêu với những tàn phượng vĩ nằm im ắng trong sân trường. Không biết từ bao giờ cây phượng vĩ đã vào nước ta nhưng tôi chắc chắn nó bắt đầu xuất hiện ở nước ta vào thời Pháp thuộc. Người Pháp đã mang cây phượng vĩ từ đão Madagascar (Châu Phi) vào Việt Nam, từ đó nó trở thành biểu tượng của tuổi học trò. Mỗi độ hè về hoa phượng nở đỏ thắm cũng là lúc chia tay rời trường lớp, những học trò nào lớp cuối cùng trung học thì coi như là chia ly với ngôi trường, rời xa những năm tháng học hành để bước vào đời.
          Thuở xa xưa những sĩ tử nào có biết hoa phượng là gì. Họ học hành hầu như quanh năm, chú tâm vào Tứ thư Ngũ kinh bên cạnh ông thầy già. Chúng ta cũng cám ơn người Pháp mặc dù đô hộ chúng ta nhưng họ cũng mang đến cho chúng ta một loài cây thân thương với phương pháp giáo dục mới đã làm thay đổi đời sống tinh thần của các  học trò Việt nam thuở đó. Phượng vĩ  (họ Fabaceaecó nguồn gốc từ Madagascar, tại đó người ta tìm thấy nó trong các cánh rừng ở miền tây Malagasy. Trong điều kiện hoang dã, nó là loài đang nguy cấp, nhưng nó được con người trồng ở rất nhiều nơi. Ngoài giá trị là cây cảnh, nó còn có tác dụng như một loài cây tạo bóng râm trong điều kiện nhiệt đới, do thông thường nó có thể cao tới một độ cao vừa phải (khoảng 5 m, mặc dù đôi khi có thể cao tới 12 m) nhưng có tán lá tỏa rộng và các tán lá dày dặc của nó tạo ra những bóng mát. Trong những khu vực với mùa khô rõ nét thì nó rụng lá trong thời kỳ khô hạn, nhưng ở những khu vực khác thì nó là loài cây thường xanh. Tên "phượng vĩ" là chữ ghép Hán Việt "phượng vỹ" có nghĩa là đuôi của con chim phượng. Đây có thể là một hình thức đặt tên gọi theo cảm xúc vì các lá phượng vỹ nhất là các lá non trông giống như hình vẽ đuôi của loài chim phượng.
        Thế là các ngôi trường theo kiểu mới mọc lên từ các xã đến thị xã thành phố với một khoảng sân ở giữa trồng vài cây phượng vĩ. Cứ mỗi niên khóa sắp chấm dứt thì hoa phương nở đỏ trên cành và cứ như thế năm này qua tháng nọ không biết tự bao giờ nó trở thành loài hoa của học trò. Không biết bao nhiêu nhà thơ, nhà văn và nhạc sĩ đã có những tác phẩm viết về loài hoa này nhưng có lẽ nhạc sĩ Thanh Sơn thành công hơn cả với hai bài Phượng buồn và Nỗi buồn hoa phượng. Còn với đám học trò tụi mình có người lượm vội một cành hoa phượng ép vào trang vở để lưu lại những ký ức để rồi năm tháng trôi qua tình cờ lục lại cánh phượng ngày nào giờ đã khô rớt ra cùng với kỷ niệm ùa về. Đám học trò của mình ngày đó còn có thú lột búp phượng để chơi trò đá gà hay trong lớp học nhìn qua cơn mưa những cánh phượng ướt đẩm trôi theo dòng nước mà thấy thương thêm trường lớp.

                                                      Phượng buồn

                                                 Nỗi buồn hoa phượng


Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

LẠI MỘT THÁNG TƯ ĐẾN

Thế là 39 năm đã trôi qua, cái thời chúng ta còn là những thiếu niên và thiếu nữ đã qua đi, giờ tuổi già đã đến với chúng ta. Cái ngày định mệnh đã khiến chúng ta mỗi người mỗi nơi. Nhớ lại không khí của Sài Gòn lúc đó đầy náo loạn, bầu trời vần vũ mây mưa báo hiệu sự tàn lụi của một chế độ dân chủ non trẻ chỉ có hai mươi năm. Một chế độ còn quá nhiều sai sót chưa kịp có những sửa chửa đã tan biến trong dòng lịch sử dân tộc. 39 năm trôi qua cũng là 39 năm tôi đợi chờ một ngày các bạn cùng tôi sum họp để ôn lại những kỷ niệm cũng như thăm hỏi giờ này chúng ta đã làm được gì, nhưng ước mong đó cũng hoài công và tan biến theo thời gian. Tôi nhớ cái không khí của trường ta lúc đó, tôi nhớ cái lo lắng, ưu tư, lo sợ của các bạn trong những giờ phút lúc đó. Một không gian nặng nề bao trùm lên chúng ta, những câu hỏi về những bạn đã ra đi trước đó giờ ra sao. Và sau đó những gì tới đã tới, các bạn đã ra đi còn những người còn ở lại trong đó có tôi cũng xa rời mỗi người một phương. Ký ức kỷ niệm dần dần bị cái khó khăn của cuộc sống át đi mai một dần. Hôm nay ngày 30/4/2014, tôi gởi cho các bạn những thước phim về giờ phút cuối cùng của Sài Gòn và mong rằng trong ý nghĩ của các bạn và tôi  chúng ta vẫn cùng chung lý tưởng.




Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

NHỮNG CUNG ĐƯỜNG KÝ ỨC

Trong những năm sống ở quê nhà như đối với các bạn đã ra đi và cũng như đối với các bạn còn đang sống ở quê hương trong đó có tôi thì hình ảnh một Sài Gòn và Gia Định ngày nào vẫn còn hiện diện trong ký ức của chúng ta. Một hoài niệm vẫn theo các bạn và tôi hàng ngày trong những giây phút rãnh rỗi. Một Sài Gòn và Gia Định thời còn đơn sơ, những con đường còn đây bụi bặm và cỏ mọc đầy. những ngôi nhà nằm im ắn theo các con đường phủ cây xanh, những khu xóm lao động đầy náo nhiệt, những rạp chiếu phim bình dân đầy chuột bọ và rệp, v.v...Đó là một Sài Gòn và Gia Định thời chinh chiến nhưng vẫn đẹp dưới con mắt của những người hoài niệm về nó hơn là một thành phố ngày hôm nay trông vẻ hào nhoáng, sạch sẽ hơn, hiện đại hơn  nhưng vô hồn. mấy năm gần đây số trang web và blog đề cập đến Sài Gòn và Gia Định xưa càng ngày càng xuất hiện nhiều trên internet cũng đã phản ánh cái suy nghĩ giống như các bạn và tôi. Ở đây có quá nhiều trang về vấn đề này nên tôi cũng không thể đưa lên đây được, các bạn chỉ cần đánh từ khóa " Sài Gòn xưa, Sài Gòn 1975" chẳng hạn thì sẽ có vô số trang web và blos hiện ra. Trong bài này tôi post lên một số video clip về Sài Gòn Và Gia Định để các bạn nhìn lại những khoảnh khắc giờ đã vĩnh viễn không còn nữa. Bài này bổ túc cho bài những vùng lân cận mà tôi đăng lúc trước.


                                    Đoạn phim này do các phóng viên Mỹ quay năm 1955


                                 Đây là đoạn đường có lẽ thuộc quận Phú Nhận thì phải


Đoạn phim quay công trường Lam Sơn, đại lộ Lê Lợi, chợ Sài Gòn, một ngả tư có lẽ ở quận ba và khung cảnh phi trường Tân Sơn Nhứt


                                          Đoạn phim đường Trương Minh Ký năm 1971




Đoạn phim quay trên không về Sài Gòn và một số đoạn đường



 Đoạn phim quay về miền Nam trong đó có trường Marie Curie và trường Lê Quý Đôn



                              Đoạn phim quay về miền Nam trong đó có cảnh Sài Gòn



Cảnh đường Hai Bà Trưng, Trần Hưng Đạo, cảnh mua bán. Đoạn sau là cảnh Vũng Tàu



                                            Cảnh đường sài Gòn quận 1 và 3













( Còn bổ sung thêm)

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014



Dòng sông tuổi thơ

Tôi mới vừa nhận được bài viết của anh Vương Thiên Phước gởi, ảnh có sưu tầm một bài viết trên mạng nói về trò chơi trẻ con, tôi đăng lên đây bổ túc cho bài viết này thêm phong phú. Xin mạn phép tác giả của những bài viết này.


Dòng sông tuổi thơ trong chúng ta đã trôi qua lâu lắm rồi, trẻ con bây giờ đâu còn những trò chơi ngây ngô như ngày xưa ?



Con nít bây giờ chơi “con quay Tosy” gì đó thấy hiện đại quá, “trưởng thành” quá. Trẻ con ngày xưa chỉ biết “oánh bông vụ”. Cái trò này từ làng quê lên thành thị chỗ nào cũng thấy. Nó là một cục gỗ đẽo tròn trịa, bên dưới đóng một cây đinh, mặt trên được cuộn vào sợi dây rồi quất một phát xuống đất, quay vù vù nhắm thẳng vào cái bông vụ của thằng kia mà đập. Thằng nào có bông vụ bị dính nhiều thẹo là… nhục lắm! Mấy đứa chơi “chuyên nghiệp” thường kiếm đường rày xe lửa để nhờ xe lửa cán cây đinh của nó cho dẹp lép và bén ngọt. Đinh này trúng vô bông vụ của ai thì coi như tiêu đời. Cái bông vụ sơn vàng sơn đỏ cho nó ngầu hốt nhiên bị tét ngang ngọt sớt! Khóc chứ làm gì! Bữa đó về nhà tức khỏi ăn cơm!



                                                    .. chơi hông ?!




                                          Saigon 14/2/1968 Nhảy dây


                                                      Nhảy cao

                                             Có ai nhớ trò này không ?

Trò chơi nhảy lò cò thường được bọn con gái chơi. Mỗi đứa chọn 1 mếng ngói, đem chặt cạnh góc tròn như đồng bạc kên. Có đứa mài nhẳn tròn , đỏ ao , bóng lưỡng, bỏ trong túi ba gang cùng với những viên phấn , để  chơi đem rat thi thố. Bắt đầu cuộc chơi , thảy miếng nơi ô thứ 1 nếu không bị cán lằn phấn thì bắt đầu cò chẹp, sân có vẽ sẳn ô chữ nhật. Lấy miếng chàm thảy vô từng ô, xong nhảy lò cò khi qua phần đất ô đơn, đến đất ô đôi thì chẹp (2 chân buông xuống 2 ô) khi hết vòng thì đứng ở khung trên , hướng ra bên ngoài liệng cục tràm phía sau lưng gọi là xin keo cất nhà nếu cục chàm rớt vào ô trống thì được cất nhà, còn lọt vào ô có nhà rồi thì bị cháy nhà. Chơi đến khi hết ô trống ai cất được nhiều nhà thì thắng.


Bây đó nha, học hổng lo học, tụm năm tụm ba oánh bài ăn nắp khoén vậy đó hả? Méc ba bây, chả oánh tét đít bây bây giờ!  (Nhớ quá, Duyên Anh, với ‘Thằng Vũ”, “Thằng Côn”, “Bồn lừa”, “Dzũng Đakao”, “Chương Còm”…



                             1973 : Các cậu bé chơi bài trên vỉa hè SàiGòn.

“Ê, tao thấy mày là con gái tao nhường, sao chơi ăn gian dữ vậy mậy?” Hihì. Đây là một trong những trò chơi phổ biến nhất của con nít thời đó. Có đứa thụt thiệt giỏi, từ khung thành bên này, nó lắc tay một cái, trái banh bắn cái vèo lọt tuốt vô khung thành bên kia. Có đứa ghiền, ông già bà già cho bao nhiêu tiền cũng nướng sạch vô bàn banh bàn. Ba má nó muốn kiếm nó ở đâu, cứ xách chổi lông gà ra chỗ đá banh bàn là thấy nó. Lâu rồi, không nhớ chính xác dàn “cầu thủ” của bàn banh bàn được bố trí theo đội hình như thế nào…



                                       Ai đã từng xem phim kiểu này nhì?


                                                        Tập xe đạp


                                     Saigon 1971- Viện trẻ mồ côi Gò Vấp

Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

SÁCH VÀ BÁN NGUYỆT SAN TUỔI HOA


Ai đã qua một thời học trò ít nhiều cũng đã biết đến các loại sách Tuổi hoa và bán nguyệt san của nó. Tên tuổi của Tuổi hoa gắn liền với nhiều nhân vật làm ra nó nhưng nổi bật là Linh mục Chân Tín, chủ nhiệm tờ báo, họa sĩ Vi Vi thiết kế và trang trí tờ báo, vẽ hình bìa các loạt sách Tuổi Hoa. Nhân đây tôi xin giời thiệu với các bạn LQĐ những đường link dẫn đến các trang nói về Tuổi hoa và các sách báo của nó, để chúng ta ôn lại một thời học trò đầy mộng mơ.



Books | Tủ Sách Tuổi Hoa

tuoihoa.hatnang.com/books


Tủ Sách Tuổi Hoa: Giới Thiệu

tuoihoa.hatnang.com/

https://vi-vn.facebook.com/tstuoihoa

vietmessenger.com/books/?nhom=tuoihoa&author=all


Tủ sách Tuổi Hoa hồi sinh | Phay Van

123hoang.wordpress.com › Tuổi Hoa

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Trò chơi trẻ con ngày xưa
                  Các bạn cũng như tôi đều có một khoãng đời niên thiếu, một cái thời khi kỹ thuật chưa có những bước tiến vượt bậc như hiện nay chen vào cuộc sống của chúng ta để chúng ta được sống trong những mộng mơ, trong những hào hứng qua các sinh hoạt vui chơi tập thể. Cái không khi ngày ấy rất khoáng đạt, bọn con nít tụi mình tha hồ vùng vẫy, chạy nhảy trong sân trường hay các xóm nơi tụi mình cư ngụ chứ không như bây giờ đám con nít đã tự đánh mất tuổi thơ bên chiếc điện thoại di động, những cái epad hay trong các tiệm net. Con nít ngày nay không còn tháo vát, không dám "dãi nắng dầm sương" như các cha ông ngày trước. Con nít ngày nay bận chúi mũi vào việc học, học ở trường rồi lại học thêm đủ thứ. Ở trong xóm thì không có ai vui chơi hết nhà nào biết nhà đó cộng thêm cha mẹ chúng lo ngại chúng nhiễm những thói hư tật xấu khi giao du với bạn bè cùng trang lứa. Đó là một thực tế của xã hội Việt nam hiện nay.
                 Tôi còn nhớ ngày xưa khi tôi còn ở đường Tự Đức Đa Kao hay ở đường Yên Đỗ, bọn chúng tôi cứ mỗi giờ tan học đều tụ tập nhau chơi trò chơi nào là năm mười, tạc lon, dích hình,nhảy cao; bắn bi,... đám con gái thì chơi nhảy dây, đánh banh đũa, ăn ô quan, nhảy cò cò,....Đến khi vào trường học tôi cùng các bạn cũng chơi lại mấy trỏ này. Đó là một quãng đời đáng nhớ của chúng ta chỉ còn đọng lại trong ký ức. Nhân đây tôi xin trích một phần bài đã d0a8ng trên mạng nói về các trò chơi xưa. Bài này tôi chỉ lấy một đoạn và bỏ hết số hình minh họa vì quá nhiều. Nếu ai muốn đọc đầy đủ xin vào trang blog của bạn Nguyễn Đạt để xem.
Đồng dao và trò chơi trẻ con

Chúng ta đang ở đầu thế kỷ XXI. Mai sau, dù có bao giờ, phần sưu tầm biên khảo nhỏ nhoi này mong còn được đôi khi lần giở trước đèn, để may ra có người mở trang sách cũ tìm hiểu về đất lề quê thói, thấy rõ ràng kho tàng văn học dân gian đặt nặng giáo dục gia đình trên vai người mẹ. Những lời ru ca dao ạ ơi ời hà hơi văn hóa mẹ vào tâm hồn trẻ từ lúc mở mắt chào đời cho đến khi chập chững lững thững những trò chơi đi kèm đồng dao, để từ đó vững bước vào xã hội. Hát mà chơi. Hát mà học. Hát chơi mà học thật. Học làm NGƯỜI.
Đồng dao, đồng diêu: câu hát chơi, con nít hay hát. Đó là định nghĩa đơn giản nhất của Huình Tịnh Paulus Của, trong Đại Nam Quấc Âm Tự Vị, cuốn tự điển đầu tiên của Việt Nam, xuất bản năm 1895 tại Sàigòn.
36 năm sau, Ban Văn học Hội Khai Trí Tiến Đức khởi thảo Việt Nam Tự Điển, Mặc Lâm xuất bản tại Hà Nội năm1931 và Nhà In Imprimarie Trung Bắc Tân Văn phát hành, cũng định nghĩa ngắn gọn. Đồng dao: câu hát trẻ con. Hơn thế kỷ sau, tức là cả 103 năm sau, Đại Từ điển Tiếng Việt của Nguyễn Như Ý, do Bộ Giáo dục và Đào tạo, Trung tâm Ngôn ngữ và Văn hóa Cộng hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam, nhà xuất bản Văn hóa Thông tin phát hànhnăm 1998, định nghĩa đồng dao: lời hát truyền miệng của trẻ con, nhưng không đưa ra một câu nào.
Đồng dao được truyền từ đời này tiếp đời nọ, vùng này qua vùng kia, có khi thay đổi, có khi sai lạc, có khi thất truyền, và bị quên lãng. Tác giả hẩu hết vô danh, hay nói đúng hơn, chính dân gian là tác giả.
Dạy con từ thuở lên ba, nhưng từ lúc lọt lòng mẹ qua ba tháng biết lẩy bẩy tháng biết bò cho đến khi lổm ngổm tập ngồi bi bô tập nói lựng chựng bước đi, với Việt Nam ta, tiếp nối lời mẹ ru, đồng dao giữ phần quan trọng trong giáo dục gia đình, chuẩn bị cho trẻ đến trường với khoa sư phạm áp dụng phương pháp giúp trẻ con vừa vui chơi giải trí vừa học hỏi, phát triển các khả năng cơ thể và mở mang trí tuệ. Hát mà chơi. Hát mà học. Hát chơi mà học thật.
Thuở ban đầu, đồng dao chỉ được truyền miệng, nhưng nhờ ngắn gọn đơn giản ba, bốn hoặc năm chữ, có khi ngô nghê, nhưng vần điệu tiết tấu nhịp nhàng nên rất dễ hiểu dễ nhớ. Về sau, rất nhiều bài đồng dao được đặt nhạc nên được phổ biến rộng rãi. Trong hàng trăm bài đồng dao truyền miệng và hàng ngàn bản nhạc, chúng tôi chỉ nêu một số bài đồng dao truyền miệng từ Bắc qua Trung vào Nam, còn nhớ hoặc tìm tòi sưu tầm được, và đồng dao được phổ nhạc, cùng một số nhạc phụ lục. Chuyện bổ túc theo đà tiếp nối rất dễ dàng thuận tiện.


Trò chơi trẻ con ngày xưa
( Sưu tầm và biên soạn)
Các nhà giáo dục băn khoăn, loay hoay đi tìm một phương pháp giáo dục trẻ em thật sự có hiệu quả trong thời đại mà thông tin bùng nổ và kỹ thuật điện tử xâm nhập đến từng mái trường, từng gia đình, đến từng trẻ em.

Làm sao có thể yên tâm với con em mình khi chúng hàng ngày vòi vĩnh tiền bạc của cha mẹ để xúm xít bên những trò chơi điện tử, những karaoke, hay vào những trang web không hợp với lứa tuổi? Cũng như trước đây, ta đã từng chứng kiến sự tràn ngập của khối vuông rubic lăn tròn trên tay chẳng những ở trẻ em mà cả người lớn nữa.

Ở đây, ta không nói chuyện được - mất trong những trò chơi đó. Nhưng có lẽ hầu như chúng ta đã lãng quên một phương pháp giáo dục đầy hiệu quả mà chúng ta có sẵn: đó là kho tàng đồng dao và trò chơi trẻ em. Riêng về lĩnh vực giáo dục, kho tàng này cung cấp nội dung và phương pháp giáo dục “không thầy, không sách” tương đối rõ ràng và đầy đủ hơn cả.
Đồng dao bao gồm nhiều loại: Các bài hát, câu hát trẻ em, lời hát trong các trò chơi, bài hát ru em... Trò chơi cũng lắm, như trò chơi vận động (dung dăng dung dẻ, chơi khăng, đánh đáo), trò chơi học tập (đánh chuyền, đánh ô), trò chơi mô phỏng (đi chợ, làm nhà), trò chơi sáng tạo (xếp thuyền, đánh trận, chơi diều). Cả kho tàng phong phú ấy là phương tiện giáo dục trí, đức, thể, mỹ cho các em. Qua đó phát triển tâm lý, thể lực, trí tuệ trước mắt và nhân cách của các em trong tương lai.

                                                                        Trẻ con ngày xưa

Thật vậy, ông bà ta nhận thức rằng để giáo dục trẻ em phải thông qua con đường tình cảm là hiệu quả nhất. Đầu tiên là tình mẹ con tràn trề thấm thía qua những bài hát ru “cục ta cục tác, con diều hâu hung ác, gà con ở đâu, về mau mẹ ủ, mẹ con đông đủ, chẳng sợ diều hâu”. Rồi đến tình cảm với những vật gần gũi: con gà, con chó, cái chổi, con dao... Trong lời hát, truyền cho các em sự cảm thông nồng ấm. Dần dần, rộng ra một chút, cho các em tiếp xúc với thiên nhiên rộng lớn bên ngoài. Rồi không ai không buồn cười, thú vị khi em bé đút hạt xôi vào miệng dế mèn hay kết những cánh hoa thành áo cho cào cào: “Cào cào giã gạo tao xem, tao may áo đỏ, áo đen cho mày”. Từ tình yêu với con sâu, cái kiến, khi các em lớn lên vài tuổi, tiếp xúc, tham gia công việc đồng áng với người lớn, các em yêu cả những con chim, con cò, con trâu, con nghé... quanh mình. Các bài đồng dao Gọi mẹ, Gọi nghé của trẻ mục đồng; đồng dao về chim, về lá, về hoa quả... đều toát lên một tình cảm yêu thiên nhiên, yêu lao động đậm đà bát ngát.

                                                                                  Nhảy dây

Đồng dao cung cấp cho các em kiến thức, không là kiến thức hệ thống như tư duy người lớn mà là trình bày liệt kê, dừng lại ở những nét bề ngoài dễ nhớ, dễ phân biệt, kích động trí tò mò ở trẻ em. Đó là công dụng đồ vật: “Con trâu cày xiên, cái liềm gặt lúa”, phân biệt giống vật “Chàng chàng lót ổ bụi tre, chèo bẻo lót ổ mái đình”. Hay dạy cho các em chơi chữ, tập quan sát: “No lòng phỉ dạ là con cá cơm, không ướp mà thơm là con cá ngát, liệng bay thấm thoát là con cá chim”. Phải chăng đây là cách dạy từ ngữ vui nhộn phù hợp với các em, làm các em nhớ đến tên loài vật xung quanh mình?
                                                                              Nhảy cao
Chẳng những cung cấp kiến thức tự nhiên, đồng dao còn là một kho kiến thức xã hội, về hội hè, đình đám, trong họ ngoài làng, về đồ ăn, thức uống: “Những nồi cơm nếp, những tệp bánh chưng, mứt bí, mứt gừng, mứt chanh, mứt khế”. Các em được chuẩn bị từ tuổi hoa niên những kiến thức về nghề nghiệp trong xã hội sau này: “Ông thầy có sách, thợ ngạnh có dao, thợ rèn có búa” hay: “Ai cày ruộng nuôi trâu, ai trồng dâu nuôi tằm, ai hay nằm nhịn đói”. Đồng dao cũng dạy các em phê phán thói hư tật xấu, sự lười nhác: “Cho đi học chữ- nhiều chữ ai vay, cho đi học nghề- rằng nghề ở tớ, cho đi làm thợ- nói: nghề ấy buồn”... Thậm chí, các em bé gái được đồng dao trang bị cho kiến thức nữ công gia chánh đặc biệt: “Bắt được cua bấy đem về nấu canh, băm tỏi băm hành, xương sông lá lốt”, hay “canh ốc thì ngọt, canh bứa thì chua”.

                                                                             Ăn ô quan
Đồng dao được các em hát trong lúc tổ chức trò chơi. Nhiều khi lời đồng dao được hát, tổ chức trò chơi dường như không có đề tài nào tập trung, gặp đâu nói đó, chỉ cốt cho vần vè, còn ý nghĩ chung thì rời rạc, câu nọ xọ câu kia, chuyện này sang chuyện khác. Trẻ em vẫn thích thú vì nó phù hợp với trí lực của các em, không thể đòi hỏi các em tư duy như người lớn được. Đồng dao và trò chơi trẻ em được tiếp thu bằng ấn tượng về ngoại vật chứ không phải bằng lý luận.

                                                                   Đánh bông vụ
Có thể thấy việc học văn hóa cơ bản qua đồng dao và trò chơi không dạy chữ, thế mà các em vẫn đếm, vẫn tính nhẩm, cộng trừ từ “chuyền một” đến “chuyền chuyền mười”, từ “năm lên sáu” hay “bốn lên bảy” trong trò chơi chuyền chuyền... Trò chơi “đánh ô ăn quan” dạy trẻ em tính nhẩm về chia, trừ, quan sát chiều ngược, chiều xuôi để động não một cách tự lực chỉ có bạn mà không có thầy. Thật là một cách giáo dục có ý nghĩa.

                                                                             Nhảy cò cò

Trò chơi còn giáo dục thể lực ở trẻ. “Đánh chuyền” với động tác “nâng lấy một, chộp lấy đôi, sang tay qua, ra tay chống” chẳng phải có tác dụng luyện gân, các cơ ở cổ tay, cánh tay, khuỷu tay cho bé gái sao? Trò “đánh khăng” ít nhiều là môn thể thao là sự vận động toàn diện kết thúc với chạy, nhảy, đuổi bắt, cõng nhau. Còn bao trò chơi khác với cách thức luyện tập khác nữa. Quan sát kỹ ta thường thấy các trò chơi thường lặp đi lặp lại. Người lớn xem hay chơi có thể chán, nhưng với trẻ em đó là một việc thú vị. Cùng cách chơi “Đuổi bắt” nhưng được các em biến hóa xê dịch trong nhiều trò chơi... Qua trò chơi, các em được dịp rèn luyện mắt, chân tay, luyện thính giác, khướu giác...


                                                                            Đánh đũa

Và sau cùng đồng dao và trò chơi như những chất keo nối kết những tình bạn trong sáng, ngây thơ giữa lũ trẻ với nhau mà ta khó tìm thấy trong những trò chơi hiện đại ngày nay.


                                                                                 Nhảy dây


                                                                            Tắm sông

                                                                         
                                                                         Đánh đáo

  Tết Sài Gòn trăm năm trước ra sao?   Biết những gì xảy ra trong quá khứ xa xưa dường như là mơ ước muôn đời của con người. Bởi trong c...