CƯ XÁ HERAUD - TÂN ĐỊNH
Cuộc
thảm sát tháng Chín năm 1945 tại Sài Gòn
Ngày nay khi nhắc lại khu cư
xá và sự kiện này thì chắc chắn một điều là không còn ai biết đến. Một phần là
nó đã xảy ra đã 71 năm rồi và một phần là những nhân chứng hay người chứng kiến
sự kiện này không còn ai trên cõi đời này cả.
Vị trí cité Heraud trong bản đồ thời thuộc địa
Vết tích Cité Heraud ngày nay không còn nữa. Số phận của nó hẫm hiu không như những cité còn là như Richaud hay Laregnère và không có một hình ảnh nào lưu lại. Vị trí của nó theo tài liệu về vụ thãm sát thì nó nằm cuối đường Heraud (Trần Nhật Duật sau này) gần với với kênh Arroyo de l' Avalanche (Nhiêu Lộc).
Sự việc như thế nào dẫn đến vụ thãm sát ngày 24, 25 và 26 tháng 9 năm 1945? Chúng ta sẽ xem bài viết dưới đây do Jacqueline Denier, một nhân chứng kể lại:
Vụ thảm sát tháng Chín năm 1945 tại Sài Gòn
Những người Pháp chính quốc ít ai biết
những câu chuyện của các vụ thảm sát tháng Chín năm 1945 tại Sài Gòn. Hiệp hội
Nationale des Anciens et Amis de l'Indochine (ANAI) đã
có thể thu thập lời khai từ những nhân chứng và những người đã trải qua những sự
kiện này.
Tại sao tồn tại ở nghĩa trang
Nogent-sur-Marne một đài tưởng niệm dành cho các nạn nhân của ngày 24-25-26
tháng 9 năm 1945 "đã chết cho Pháp" ở Sài Gòn?
Tượng
đài này được xây dựng vào năm 1950 bởi Hiệp hội các gia đình nạn nhân vụ thảm
sát tháng Chín năm 1945 tại Sài Gòn. Nó là bản sao chính xác chỗ để hài cốt được
xây dựng cùng năm tại nghĩa trang ở Sài Gòn của Hiệp hội. Trong chỗ để hài cốt
đã được cải táng là hài cốt của 37 nạn nhân được tìm thấy trong hầm hoặc trên rạch
nước, không xác định được. Hiệp hội không muốn có những cái chết bị lãng quên
trong những ngôi mộ nơi họ đã bị chôn vùi trong tháng Chín năm 1945. Vì thế tượng
đài của Nogent không phải là một tượng đài mang tính biểu tượng.
Tượng đài tưởng niệm nạn nhân vụ thãm sát tháng 8 năm 1945 tại Sài Gòn
Bạn có thể còn nhớ bối cảnh các sự kiện
xảy ra trong tháng 9 năm 1945?
Sự rối
ren trong suốt thời gian này ở Sài Gòn. Người Nhật bại trận đang duy trì vị trí
tại chổ của họ và duy trì việc cầm tù ở Sài Gòn những quân nhân của vinh đoàn
thứ mười một Régiment d'Infanterie Coloniale
cũng như các đại diện cấp cao của chính quyền Pháp. Theo các điều khoản của hiệp
ước đình chiến, họ có trách nhiệm giữ gìn trật tự. Họ sẽ tiếp tục nhiệm vụ này
ngay cả sau khi đến, vào ngày 12 tháng 9, Ủy ban phụ trách hiệp ước đình chiến
Anh giải giáp quân Nhật ở miền nam Đông Dương. Đúng là các lực lượng Pháp-Anh của
750 người không đủ để thực thi nhiệm vụ chính của nó cộng với việc giữ gìn trật
tự. Ủy viên mới, Đại tá Cédile, lấy lại quyền kiểm soát tình hình và phục hồi
các nhân sự cũ đã có từ cuối tháng Tám nhưng ông vẫn chưa có nhân sự thay thế
cũng như đội quân. Tướng Leclerc sẽ đến vào ngày 5 tháng 10 với các phương tiện
cần thiết.
Đây là
thời điểm được lựa chọn bởi Hồ Chí Minh để ghi một lợi thế quyết định. Vào ngày
02 tháng 9, ngày ký kết đầu hàng của quân Nhật Bản, ông đơn phương tuyên bố sự độc lập của nước Cộng hòa Dân chủ Việt Nam.
Những tình huống phức tạp nào đưa đến những sự kiện bi thảm của ngày 24,
25 và 26 tháng 9?
Ngày 2
tháng Chín, một cuộc biểu tình lớn đã được tổ chức tại Sài Gòn để ăn mừng sự độc
lập và chứng minh sự thống nhất cuối cùng của tất cả các phong trào dân tộc dưới
ngọn cờ của Việt Minh. Ẩn náu trong nhà của họ, người Pháp nghe những tiếng la
hét những khẩu hiệu chống Pháp và cổ vũ độc lập. Đột nhiên, có tiếng súng từ quảng
trường nhà thờ Đức Bà. Đám đông người biểu tình, cho rằng họ bị tấn công bởi
người Pháp, liền xâm chiếm nhà xứ. Một linh mục người Pháp, Đức cha Cha
Tricoire, là nạn nhân đầu tiên, bị sát hại dã man. Sau đó, cả buổi tối của ngôi
nhà của người Pháp bị tấn công, cướp phá, người Pháp bắt, lạm dụng tình dục.
công trình công cộng, phát thanh bị chiếm đóng với sự đồng lõa của người Nhật.
Đây là
sự khởi đầu của một giai đoạn bất ổn ngày càng tăng ở Sài Gòn đối với người
Pháp mà mọi khả năng phòng thủ của họ đều không có, tất cả vũ khí của họ đã bị
tịch thu bởi Nhật Bản sau ngày 09 tháng 3, 1945. Những bang đảng không kiểm
soát được đổ về Sài Gòn: họ từ các tù nhân của trại cải tạo Phú Quốc được phát
hành bởi Nhật thả ra, những người đã được đặc biệt chú ý đối với bạo lực của họ
trong các cuộc biểu tình vào ngày 2 tháng 9.
Với sự
nguy hiểm ngày càng gia tăng, lực lượng chức trách Pháp và Anh cuối cùng đã quyết
định tái vũ trang cho ninh đoàn thứ mười môt ngày 22 tháng 9. Vào đêm 22-23,
tòa nhà công cộng được lực lượng Đồng Minh kiểm soát mà không có đổ máu. Nhưng
kích động gây ra bởi sự xuất hiện của lính Pháp làm cho viên tướng người Anh lo
lắng, ông tin rằng tốt để cho họ quay trở lại doanh trại của mình.
Tuy
nhiên, sự bình yên rõ ràng ngự trị vào sáng ngày 24 tháng 9. Chúng ta đọc thấy
trong các đường phố các phát ngôn đại tá Cédile nói rằng "các sở cảnh sát
và an ninh đã hoạt động trở lại, đòi hỏi người dân phải giữ bình tĩnh, trở lại
công việc thường lệ của mình."
Trong
thực tế, ở trung tâm thành phố, các ngả đường được lực lượng quân sự bảo vệ, đặc
biệt là bởi người Gurkhas (lính Ấn Độ trong quân đội Anh) có dáng vẻ bề ngoài
là hết sức răn đe. Nhưng dáng vẻ không đánh lừa được. Việt Minh tức giận vì đã
bị đuổi ra khỏi trung tâm Sài Gòn, tái hợp ở vùng ngoại ô lân cận.
Ngày
24 tháng 9, là một săn lùng thực sự đối với người da trắng, người Âu Á, người
Pháp của Ấn Độ bắt đầu. Ngày hôm đó, tất cả mọi người làm việc ở ngoại vi hoặc
bên ngoài vành đai của thành phố đều bị bắt, xử tử tại chỗ hoặc giam giữ ở các
làng lân cận. Chúng tôi không bao giờ gặp lại họ nữa. Trong số những nạn nhân,
những người dân Khánh Hội đổ xô đến các kho hàng bị đốt cháy, những người trong
Chợ Lớn, trong đó có một bác sĩ là cha của tôi được một bệnh nhân người Trung
Quốc gọi đến chửa trị, và ông đã bị bắt cóc và bị sát hại.
Trong
thành phố, những người Âu Á, người Việt Nam làm việc cho Pháp hay thân Pháp đều
bị bắt và đem đi khỏi nhà của họ.
Vào
đêm ngày 24- 25 Tháng 9, các tay súng xâm nhập, với sự đồng lõa của người Nhật,
ở vùng Tân Định gần rạch Avalanche và giáp khu đất hoang, một nơi cư trú của các
gia đình của các quan chức Pháp nhỏ, Âu Á gọi là cư xá Heraud. Hơn 150 người
Pháp bị tàn sát bởi một đám cuồng tín vũ trang với giáo, dao găm, súng xuống xông
vào lục soát, cướp bóc và giết chóc. Phụ nữ, trẻ em và người già không tha. Những
người sống sót kể lại câu chuyện cho thấy mức độ khủng khiếp mà các nạn nhân bất
hạnh gánh chịu và các hành động cực đoan hận thù chủng tộc. Những người Âu Á được
đặc biệt nhắm tới. Chỉ có một vài người Pháp thóat đi bằng ghe đã được cứu sự
tiếp viện bởi người Gurkhas và các binh lính của trung đoàn bộ binh thuộc địa số 11.
Vào
ngày 26 tháng Chín, các cuộc tấn công vẫn xảy ra nhưng số lượng ít hơn: các sự
kiện của hai ngày trước đã được nhận thức và cơ quan chức năng có trách nhiệm đã đo lường sự nguy hiểm đang đe dọa người dân. Nó đặc biệt ở các tỉnh Nam Kỳ mà các cuộc
tấn công chống lại người Việt thân Pháp đã xảy ra.
Con số
nạn nhân trong những ngày 24-25-26 tháng có thể được ước tính gần 300 người
Pháp và nhiều người Việt Nam. Họ là bác sĩ, linh mục, các kỹ sư, các nhà sản xuất,
đại lý các công trình công cộng, các nghệ nhân, thương gia. Trong đó có giám đốc
của công ty nước, người tạo dựng công ty Nạo vét, một sĩ quan hải quân... Họ đã
phục vụ tốt nhất trong các dịch vụ y tế, phát triển, sự thịnh vượng của đất nước
này. Họ bị kết án tử hình vì họ là người Pháp và nước Pháp tôn vinh sự hy sinh
của họ bằng câu khẩu hiệu "Hy sinh cho
nước Pháp".
Theo lời ba tôi kể lại đây là giai đoạn đen tối nhất của những người Pháp tại Nam kỳ nói chung và Sài Gòn nói riêng. Nó là chuỗi sự kiện kéo dài cho tới ngày bị thãm sát:
- Ngày 9 tháng 3 năm 1945, quân Nhật tiến hành đảo chánh. Lực lượng Pháp chống cự yếu ớt cuối cùng đầu hàng quân Nhật trên toàn Đông Dương. Tại Sài Gòn, người Pháp bị quân Nhật xỏ dây kẽm xuyên bàn tay bắt dẫn từng đoàn qua các đường phố.
- Đêm 22/8/1945, Ủy viên Cộng hòa Pháp tại Nam Kỳ (thuộc chính
phủ De Gaulle) Jean Cédile nhảy dù
xuống gần Biên Hòa và bị nông dân bắt giữ giao cho quân đội Nhật. Sau đó ông được
thả ra. Ngày 27/8/1945,
Cédile gặp Trần Văn
Giàu để bàn về tương lai của Việt Nam. Cédile đề nghị tương
lai chính trị của Việt Nam chỉ được bàn sau khi người Pháp đã khôi phục quyền
hành và phải được đặt trong khuôn khổ Tuyên bố ngày 24/3/1945 của Pháp còn Giàu
giữ quan điểm Pháp trước hết phải công nhận nền độc lập của Việt Nam rồi mới
bàn tới quan hệ giữa Việt Nam và Pháp. Hai bên không đi đến thống nhất về vấn đề
này. (nguồn Wikipedia)
- Ngày 2/9/1945, tại Sài Gòn, khi người biểu tình đến trước cửa Nhà
thờ Đức Bà thì có tiếng súng nổ từ phía Câu lạc bộ Pháp. Cuộc biểu
tình biến thành một sự hỗn loạn. Cảnh sát Việt Nam đã bắt ngay hàng trăm người
Pháp và thân Pháp. Vụ nổ súng làm thiệt mạng
4 người Pháp và 14 người Việt.
- Đến ngày 16/9/1945, cuộc đàm phán Jean Cédile - Phạm Văn Bạch (Ủy ban Hành chính Lâm thời) không đạt kết quả cụ thể.
- Tướng Douglas D. Gracey, chỉ huy quân đội Anh, đến Sài Gòn
ông ra lệnh cho quân đội Nhật tước vũ khí của người Việt Nam, đuổi Ủy ban Hành
chính Lâm thời Nam Bộ ra khỏi Dinh Toàn Quyền ở Sài Gòn.
- Lực lượng Bình Xuyên đã đánh bị thương một số quân nhân
Pháp và đốt hai nhà của người Pháp. Đến đêm các cuộc tấn công vào người Pháp và
người Việt tăng lên.
- Sáng ngày
19/9/1945, Cédile tổ chức họp báo và tuyên bố Việt Minh không đại diện cho
nguyện vọng của người Đông Dương và không đủ khả năng duy trì trật tự công cộng.
- Đêm 21/9/1945, Cédile gặp tướng Gracey để yêu cầu ông
này trang bị vũ trí cho 14.000 tù binh Pháp.
- Rạng sáng ngày 23/9/1945,
quân Pháp tấn công Toà Thị chính Sài Gòn.
Và cuối cùng ngày 24, 25, 26 xảy ra vụ thãm sát.
Ai là thủ phạm chính trong vụ thảm sát?
Khi đọc tài liệu về cuộc đời của Bảy Viễn của
Lê Mạnh Hùng viết, chúng ta mới nhận diện được thủ phạm chính của vụ thãm sát
chính là lực lượng Bình Xuyên:
" Tháng Chín
1945, với quân đội Anh tiến vào Việt Nam để giải giới quân Nhật, e sợ đụng độ với quân Anh, Việt Minh rút lui lực lượng của
mình về phía tây Sài Gòn để Bẩy Viễn ở lại làm tư lệnh lực lượng quân sự Sài
Gòn - Chợ Lớn. Nhân vì lúc đó lực lượng Bình Xuyên dưới tay Bảy Viễn chỉ có
chưa đầy 100 người, Trần Văn Giàu đề nghị Bình Xuyên hợp nhất với lực lượng
Thanh Niên Tiền Phong tại Sài Gòn lúc đó có khoảng 2,000 người dưới sự chỉ huy
của Lai Văn Sang. Sau khi gặp Viễn, Sang đồng ý sáp nhập lực lượng của mình vào
với Viễn vì trong lúc lực lượng của Sang thiếu vũ khí và tiền bạc thì Bình
Xuyên lại giầu có, vũ khí đầy đủ nhưng lại thiếu người. Thế là một liên minh
quái đản mà chỉ có trong giai đoạn xã hội đảo lộn được thực hiện, trong đó những
tay anh chị đao búa nhất trong xã hội đen của Sài Gòn đứng ra chỉ huy những đám
sinh viên học sinh đầy lý tưởng.
Ðêm 23 rạng
ngày 24 tháng Chín 1945, tù binh Pháp thuộc trung đoàn số 11 Bộ Binh Thuộc Ðịa
được thả tự do và tái vũ trang mở cuộc đảo chính chiếm cứ các cơ sở công cộng tại
Sài Gòn. Lực lượng này trục xuất ủy ban hành chánh Sài Gòn của Việt Minh ra khỏi tòa đô chánh. Cuộc
đảo chánh này được dân Pháp ở Sài Gòn ăn mừng coi như chế độ thuộc địa của Pháp
nay được tái lập. Thường dân Pháp đổ ra đường và vây đánh những người Việt tình
cờ có mặt tại những khu vực người Pháp ở. Phản ứng của Bảy Viễn là điển hình của
những tay anh chị. Trong ngày 24, một số người Âu bị bắt cóc hoặc ám sát chết tại
khu bến cảng. Một toán vũ trang nổi lửa đốt chợ Bến Thành. Và tối ngày 25, một
vụ thảm sát xảy ra tại một khu cư xá của người Pháp, Cité Heraud trong đó khoảng
450 người vừa Pháp vừa lai bị giết. Cuộc chiến Việt Pháp bắt đầu tại Sài Gòn từ
đó.
Trong những
ngày đầu, vì không có đủ quân để mở rộng vùng kiểm soát của mình, liên quân Anh
Pháp chỉ lo bảo vệ Sài Gòn Chợ Lớn, nhất là khu vực quanh phi trường Tân Sơn Nhứt
và cảng Sài Gòn. Nhưng tới ngày 3 tháng Mười 1945, đơn vị tiền phương của đạo
quân Viễn Chinh Pháp, trung đoàn Bộ Binh Thuộc Ðịa số 5, đổ bộ vào Sài Gòn. Hai
ngày sau đó, chính Leclerc, tư lệnh quân đội viễn chinh Pháp cũng tới Sài Gòn
và Pháp bắt đầu mở cuộc phản công."
Ngày nay những cư dân sống tại đường Trần Nhật Duật gần khu vực kênh Nhiêu Lộc đâu có biết trên mãnh đất mình đang sinh sống 71 năm trước đã xãy ra một vụ thãm sát kinh hoàng. Những tiếng la hét tuyệt vọng của những người không một tấc sắt trong tay giữa một bầy người điên cuồng. Đây là một hành động khủng bố không hơn không kém.
* Lại Văn Sang là Tổng Giám đốc Cảnh sát Quốc gia thời Ngô Đình Diệm làm thủ tướng và là người của Bình Xuyên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét