Thứ Năm, 18 tháng 3, 2021
Thứ Năm, 11 tháng 3, 2021
SỰ TIẾN BỘ CỦA KHOA HỌC KỸ THUẬT
CÁI ĐƯỢC – CÁI MẤT TRONG ĐỜI SỐNG
TINH THẦN VÀ VẬT CHẤT CỦA CHÚNG TA
Tôi viết bài này, tuy nó có nội dung hơi khác với trang blog
của tôi, nhưng tựu chung nó vẫn có liên quan đến những ký ức, những kỷ niệm của
chúng ta – những người đã có tuổi – về một thời kỳ đáng nhớ.
Bàn vè khoa học kỹ thuật, là nói về hai thời kỳ Analog và Digital nhưng ở
đây chúng ta không giải thích hai thuật ngữ đó vì có thể gây khó hiểu cho người
đọc. Chúng ta chỉ có thể giải thích theo kiểu dân gian là thời ký con người sử
dụng những máy móc, những phương tiện, những cách giao tiếp liên lạc, v.v…còn cồng
kềnh, không nhanh lẹ, tiện dụng so với thời kỳ hiện nay.
Thật vậy, từ giữa thập niên 1970 trở lại đây, những tiến bộ về kỹ thuật
đã làm thay đỗi tận gốc rể mọi đời sống sinh hoạt của con người. Con người ngày
hôm nay sẽ cảm thấy rất khó chịu khi mọi nguồn điện cung cấp bị cắt đột ngột. Họ
trở nên lúng túng, đi ra đi vô và cản thấy mình như bị cô lập với thế giới bên
ngoài. Khác vời thời kỳ trước đó, nều bị mất điện, họ không có cái cảm giác đó,
họ vẫn có thể kiêm sách bào để đọc, lên xe đi tìm bạn bè tán gẫu hay dùng điện
thoại bàn để liên lạc (nều nhà họ có điều kiện trang bị). Thời đại Digital đã
làm thay đổi mọi nếp sinh hoạt của họ một cách từ từ khiến họ không thấy được sự
thay đồi.
Ở đây, tôi sẽ đề cập tới những tiến bộ và thay đỏi của kỹ thuật trên một
số lãnh vực cụ thề cùng cái còn -cái mất, cái được – cái mất. Điều này chắc các
bạn đọc cũng đồng ý với tôi.
1. Những “kẻ” đã chết hoặc chết lâm sàng:
Những “kẻ” đã chết hoặc chết lâm sàng là sản phẩm kỹ thuật mà ngáy nay
con người không còn dùng hoặc chỉ dùng rát hạn chế. Trước tiên là:
1. Điện tín:
Ngày là một phương tiện thông tin liên lạc nhanh lẹ, giúp cho con người
có thể liên lạc với người thân, người quen được biết tin tức chỉ trong vài giờ.
Chỉ cần ra bưu điện, đưa nội dung nhắn, nhân viên sẽ mã hóa nội dung ra tín hiệu
Morse và gởi đến địa chỉ người nhận; và tất nhiên người nhận cũng phãi biết đọc
cái nội dung đó theo ngôn ngữ của Morse.
Ngày nay cái ngôn ngữ đó chỉ cón xuất hiện trong kiểu đánh chữ Telex dùng
trong smartphone hay máy điện toán.
Tương tự, những máy Fax cũng theo chân điện tín vì đã có hệ thống mạng
liên kết giữa các smartphone hay máy điện toán của cá nhân hay cơ quan tư nhân
và chánh quyền.
2. Lá thơ và con tem:
Lá thư từng là một thời của bao nhiêu kẻ đợi người chớ. Chuyển tải nội
dung cho những người thân, bạn bè hay những người đang yêu. Tôi cũng từng có
cái cảm giác đó, nâng niu lá thơ với con tem nho nhỏ làm chúng ta cảm thấy cái
gì rất linh thiêng. Có bao nhiên lá thơ tình nổi tiếng đã được đăng trên sách
báo, có bao nhiếu là thơ hay mẫu giấy viết vội lén nhét vào hộc bàn cô bạn học
hay nhờ một ai đó chuyển cho người ấy. Đã qua rồi cái thời thơ mộng và hồi hộp
chờ tin tức.
Khi là thơ tàn theo năm tháng thì con tem cũng chịu chung số phận. Những
người sưu tập tem ngày nay chỉ còn là sưu tập cái quá khứ. Tôi cũng từng là người
sưu tập tem nên ci4ng hiểu điều nay.
Thật đáng thương khi nhìn thấy hình ảnh người viết thơ mướn cuối c2ng ở
bưu điện thành phố. Người
viết thư thuê cuối cùng ở Sài Gòn | Báo Dân trí
Cụ Dương Văn Ngộ, người viết thơ mướn
cuối cùng
Giờ lá thơ nếu còn được sử dụng trong các thông báo, các giấy mời của các
cơ quan chánh quyền, hay dùng để đựng tiền thưởng hoặc thiệp mời.
3. Điện thoại bàn:
Điện thoại theo chân người Pháp vào Việt Nam từ rất sớm và trở thành phương
tiện liên lạc phổ biến đói với mọi tầng lớp trong xã hội. Tiếng “A lô” trở
thành một từ quen thuộc khi mọi người bắt đầu trò chuyện trên điện thoại. Ngày
nay nó đã bị điện thoại di động đè bẹp và chiếm lĩnh và nó chỉ còn được sử dụng
trong các cơ quan công quyền hay những hảng tư nhân, còn ở các gia đình thì giờ
nó chẳng còn bao nhiêu. Vì thề có thể sau này điện thoại bàn sẽ biến thành điện
thoại không dây như điện thoại di động và như thế sẽ giải quyết vấn nạn đường
dây tải chắng chịt trong các đô thị giống như Biệt Nam.
4. Cuốn lưu bút và cánh phượng đỏ:
Ngày nay chỉ còn lại trong ký ức c3a những người lớn tuổi. Có lẽ bài “Phượng
hồng” của nhạc sĩ Vũ Hoàng là bài hát cuối cùng của biểu tượng mùa hè của học
sinh Việt Nam.
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu
Tại sao là Việt Nam? Vì chỉ có tại đất nước này cây phượng vĩ gắn liền với
đòi sống học trò, từ khi người Pháp nhập từ Madagascar về trồng trong các ngôi
trường.
Cái thời mà mỗi khi hè đến, ai nấy về nhà, Nếu ai biết nhà thì đến thăm,
còn đứa nào về quê thì liên lạc bị gián đoạn. Chính vì vậy cuốn lưu bút là cầu
nối những nỗi nhớ nhung giữa các bạn bè với nhau và trong đó có ép những bông
phượng. Nhứt là năm cuối cùng của bậc trung học cũng là năm các học sinh phải rời
xa ngôi trường đấy thương mến của mình, để ting bay trong cuộc đời đầy sóng
gió.
Ngày nay điiều đó không còn, chỉ cần qua điện thoại di động, qua các
trang mạng xã hội, học sinh vẫn gập nhau hàng ngày dù bất cứ nôi nào trên trái
đất này.
5. Bàn máy đánh chữ:
Đã có một thời tiếng đành mày chữ vang lên những tiếng tách tách khắp các
cơ quan công quyền hay tư nhân. Thật đáng khen những đả tự viến (người đánh
máy) chuyên nghiệp thoăn thoát mười ngón tay mà lho6ng cần phải nhìn vào máy,
chỉ cần nhìn vào văn bản. Thời đó muốn đánh ra bao nhiêu bản là phải lấy bao
nhiêu tờ giấy và kèm giữa hai tờ giấy là miếng giấy carbon. Nếu bị sai là phải
hủy hết làm lại.
Từ khi xuất hiện phần mềm Office thì mọi việc trở nên quá dể dàng đối với
người đánh máy. Muốn ra bao nhiêu bản cũng được, đánh sai thì sửa tại chồ. Những
văn bản quen thuộc thì chỉ cần copy văn bản cũ rời paste vào trang mới, sửa nội
dung đôi chút là có văn bản mời. Điều này đã khai tử bàn máy đánh chữ cổ điền. Ở
Việt Nam, thời gian trước máy đánh chữ chỉ còn sử dụng vào việc đánh tên các
văn bằng nhung từ lúc có phần mềm dùng cho việc này, máy đánh chữ cũng không
còn được dùng nữa.
6. Máy Ronéo:
Một thời Ronéo là phương tiện dùng để nhân bản các giấy tờ, tài liệu. Máy
này và máy đánh chữ là cặp bài trùng vì phải cần tờ giấy Stencil. Trên tờ giấy
đó, ta đánh chữ hoặc vẽ hình minh họa. Còn muốn in hình chụp thì có kỹ thuật
Ronéo fax với tờ stencil bằng nhựa mỏng. Máy Gestener của Anh thờ đó là máy tốt
nhứt so với máu Extar của Mỹ.
Nay thì khỏi cần đã có phần mềm Office thay thế.
7. Kỹ thuật in Typo:
Đó là kỹ thuật sắp chữ trên khuông để in, Công đoạn này gồm có:
- Người đánh văn bản: Văn bản được phâ chia ra cho mỗi người sắp chữ.
- Người sắp chữ: theo đoạn văn bản được giao người sáp chữ sẽ lấy từng chữ
cái sắp vào khuông. Xong rồi lăn mực lên
khuông, in ra ản nháp đưa cho correcteur sửa.
- Correcteur có nhiệm vụ sửa lổi cho đến khi hết lổi thì khuông in náy mới
được chấp thuận.
- Khuông in được phủ lớp giấy bồi và được vổ cho các chữ hằn vào. Xong được
đổ một lớp chì vào khuông giấy bồi.
- Khuông chì được sắp lên bàn in và chuẩn bị in.
Ngày công đoạn này đã được thay thế bằng các phần mềm đánh văn bản và được
sắp xếp, thiết kế để in vào bản in offset hay in kỹ thuật số.
8. Những cuồn phim nhựa, máy chụp hình cổ điển và máy chiếu
phim cổ điển:
Từ những thước phim của anh em nhà Lumière đến nay, ngành điện ảnh và nhiếp
ảnh thế giới đã để lại một kho tàng tài liệu hình ảnh, phim truyện phong phu của
cả thế giới. Nhớ ngày xưa có được một máy chụp hình là rất “oách” với mọi người.
Những thương hiệu Petri, Canon, Kodak, Pentax, Milnolta, Yashika, v.v…có những
trị giá tùy thuộc vào tiền người sử dụng. Thị trường có các loại phim 125 ASA
(100 DIN) cho đến loại 400 ASA với 36 poses cho loại đen trắng và 20 poses cho
loại màu. Chụp lấy liền có các máy polaroid của Kodak chẳng hạn. Chụp xong,
phim được đưa vào phòng tối để in ra giáy ảnh.
Bên lãnh vực điện ảnh, thì các phim nhựa 35mm, 16mm chiếm lãnh các rạp; về
sau có loại phim 70mm nhưng không được phổ biến cho lắm.
Về kỹ thuật quay phim, khi xưa người ta dùng máy quay, quay các phân cảnh.
Mỗi phân cảnh bị trục trắc thì phải quay lại, rất tồn nhiều phimva2 đây là phim
âm bản. Khi quay xong, phim này được làm hậu kỳ xong rồi in thành phim dương bản
mới đem chiếu.
Ngày nay, nhứt sau thập niên 1960 khi xuất hiện kỹ thuật số (Đầu tiên sử
dụng trong các vệ tinh) và sau đưa ra dân dụng, thì các kỹ thuật cổ điển đã
hoàn toàn biến mất.
Giờ thì số lượng hình chụp, máy quay không còn phụ thuộc vào cuồn phim nữa
mà phụ thuộc vào sức chứa của thẻ nhớ.
9. Thư viện và văn hóa đọc:
Nói đến thư viện, là nơi một thời nhộn nhịp của các học sinh, sinh viên
và những người có nhu cầu tìm hiểu hoặc đon giản là đọc báo tìm đến. Đó những
thập niên 1980 về trước, còn hiện nay thư viện trở nên điều hiu vì người đọc đã
có điện thoại tho6ngg minh, tablet, laptop hay máy điện toán bàn. Cho nên đã có
những phương tện trợ giúp mới này, người có nhu cầu không còn cần đến thư viện
để lục từng cuốn sách, rồi phải lật từng trang, tìm kiếm, rồi phải chép lại vào
tập của mình. Chỉ cần một thao tác nhỏ thì có thể copy cả đoạn văn bản rồi
paste vào bài làm của mình. Song song với điều này, văn hóa đọc trên cuốn sách
cổ điển cũng phai nhạt dần.
Mặc dù thư viện cũng cải tiến rất nhiều với việc biến những cuốn sách thành
file PDF để cho người đọc có thể đọc trên màn hình tại chổ. Hiện nay thư viện
chuyển sang lập các trang web để cho ngưới đọc co thể tham khảo tại nhà hay bất
cứ nơi nào.
10.
Băng cối, băng cassette, Băng VHS, đĩa nhựa:
Băng
có lịch sử lâu đời vì xuất hiện từ đầu thế kỷ 20, tuy nhiên nó nhường bước cho
băng cassette sau nửa thập kỷ 1960 vì loại này gọn hơn nhiều. Song song đó dĩa nhu75s 35,45 tour cũng có lịch sử lâu đời
không kém, từ cuối thế kỷ 19. Lúc đầu là dĩa đá về sau là dĩa nhựa vinyl. Cà 2
loại này đều sử dụng kỹ thuật analog. Nhưng từ cuối thế kỷ 20, cả 2 nhường bước
cho kỹ thuật digital với sự xuất hiện của dĩa compact; mặc dầu lịch sử của loại
dĩa này đã có từ năm 1965. Dĩa compact co`1 ưu điểm là sức chứa nhiều so với
hai loại trên và rất gọn nhẹ. Rồi sau đó ít năm dĩa compact là nhường vị trí
cho các thẻ nhớ, USB, ổ dĩa rời có trữ lượng cao gấp bội và kích thước lại còn
thu nhỏ hơn.
Có
lẽ tuổi thọ ít nhứt là loại băng VHS, băng video. Sự xuát hiện của loại băng này
là cuộc cách mạng trong lưu trữ của các đài truyền hình nhưng rồi số phận của nó
cũng không kéo dài; nếu còn chỉ có trong các đài truyền hình.
Hiện
nay người ta đang phục hồi loại dĩa nhựa nhưng chẳng qua là để hồi cỗ và làm
trang trọng sản phẩm của các danh ca.
II. Những cái được – mất:
1. Cái được:
Những tiến bộ về mặt kỹ thuật đã làm gọn nhẹ những phương tiện, máy móc,
giúp con người vận hàng, dđiều khiển ngày một dể dàng hơn trước.
Những tiến bộ về mặt kỹ thuật cùng các nternet giúp kết nối mọi ngưới
trên khắp năm châu, đem họ nhích lại gần với nhau.
Những ngành nghề trong thời đại kỹ thuật số có nhiều thuận tiện trong
công việc chuyên môn của mình nhờ vào các phần mềm kỹ thuật, không còn những
thao tác phức tạp và kéo dài thời gian như trước.
Ngày nay khi con người đi ra đường sẽ gặp lúng túng , khó khăn nếu bỏ
quên điện thoại di động của mình. Điện thoại giờ trở thành cấu nối với thế giới
bên ngoài của người sử dụng.
2. Cái mất:
Vấn đề này chỉ đề cập riêng tại Việt Nam, tới thời đại kỹ thuật số đã làm mất
đi hoặc thay đổi một sớ lãnh vực nhứt là về mặt tinh thần như:
- Ngày Tết, ngày đoàn viên gia đình không còn được như xưa nữa vì hệ thống
thông tin liên lạc trở nên phổ biến. Ngày xưa, con cái đi làm ăn xa rất mong
tin gia đình, cần có lá thư làm câu nối; phải mất cả nửa tháng từ kki viết thư
cxho đến khi nhận lại hồi âm. Nhanh thì có điện tín nhưng điện tử chỉ đành cho
những việc tối quan trọng. Vì thế, con cái cần cái ngày nghỉ Tết để gặp mặt gia
đình để thăm hỏi và biết thông tin cụ thể. Giờ mọi việc dể dàng chỉ cần chiếc
điện thoại di động. mạnh xã hội hay các phần mềm thông tin khác, người ta có thể
nghe và thấy người thân bất cừ giớ giấc nào. Chuyện này trước năm 1975 còn là
chuyện viễn tưởng, chỉ thấy trong phim Jame Bond 007. Ngày Tết, ngày đoàn viên
gia đình giờ đã bị phai mờ rất nhiều.
Văn hóa đọc ngày nay cũng mai một nhiều. Ra quán cà phề cũng hiếm gặp những
người ngồi đọc báo như xưa. Ở Việt Nam những tờ báo còn tồn tại là nhờ vào phần
quảng cáo chứ lượng đọc giả cũng giảm dần. Người ta chỉ cầnmột cái điện thoại
di động, ipad hay tablet là có thề đọc báo điện tử thoải mái bất cứ nôi đâu và giờ phút nào.
Cũng nói về văn hóa đọc, ngày nay chúng ta không còn nghe tiếng học trò ê
a đọc bài như xưa. Học trò giờ làm biếng đọc sách, nhứt là các sinh viên chỉ cần
lên mạng, chọn đề mục cần thiết rồi copy đoạn văn bản đó paste vào bài của mình.
Từ từ các học sinh sinh viên mất đần khả năng làm văn của mình.
Mùa hè, cành hoa phượng và cuốn lưu bút cũng không còn là biểu tượng của
giới học sinh ngày nay. Thông tin liên lạc. mạng xã hội đã kết nối chúng lại gần
với nhau, vì thế chúng không còn cái cảm giác phải xa bạn trong suốt mùa hè như
xưa nữa.
Trong các con hẽm không còn cảnh trẻ con nô đùa và chơi trò chơi tập thề
như hồi xưa nữa. Giờ chúng chỉ cắm mặt vào bàn máy tình, điện thoại hay ipad để
chơi game điện tử. Trẻ con bây giờ thì học thêm quá nhiều, không còn cái không
gian tuổi thơ như các thế hệ trước đó và kỹ năng sống vì thế cũng bị giới hạn.
Hàng xóm ngày nay cũng ít khi qua lại, mỗi nhà là một ốc đảo. Tình nghĩa hàng xóm
cũng phai lạt.
Tóm lại, khoa học kỹ thuật mang lại cho đời sống con người những tiện ích
to lớn nhưng song song, chúng cũng đã thay đổi văn hóa của chúng ta rất nhiều,
nhứt là thế hệ sanh ra sau này. Còn những thế hệ trước củng đã vô t2nh bị cuốn
theo vào vòng xoáy của tiến bộ và khi bình tâm nhìn lại, thì lại cảm thấy tiếc
nuối một thời đã qua.
Thứ Ba, 2 tháng 3, 2021
Người in ronéo cuối cùng ở Sài Gòn
TT - Nhiều năm qua, phố in ấn trên
đường Lý Thái Tổ, Q.3, TP.HCM đã trở thành nơi quen thuộc của khách hàng mỗi
khi có nhu cầu về in ấn, làm đơn thuê, dịch thuật... Nghề thịnh hành nhất ở con
phố này từ đầu thế kỷ 20 đến thập niên 1990 là nghề in ronéo.
Nhưng hiện nay nghề này đã kết thúc “sứ
mạng lịch sử” để nhường ngôi cho các nhà in lớn, máy photo, máy in offset...
Người cuối cùng còn lại với nghề hiện nay ở Sài Gòn là ông Trần Tấn Tài.
Ông Tài kể: “Tôi quê ở Củ Chi. Trước đây
đến với nghề cũng là do bất đắc dĩ, anh trai tôi định cư ở nước ngoài, ba tôi
già yếu, không còn ai theo nghề. Tôi đành phải nối nghiệp. Trước giải phóng,
tôi vừa đi học vừa phụ việc ở cửa hàng. Sau này tôi và chị gái đảm đương và
cuối cùng còn lại mình tôi đến giờ”. Nghề in ronéo vào khoảng thập niên
1980-1990 là thời thịnh hành, nên ông Tài phải tranh thủ làm cả ngày lẫn đêm.
Vào thời điểm đó, cửa hàng của ông Tài mỗi
ngày làm hàng chục ram giấy (1ram là 500 tờ), tiền công mỗi ram từ 25-30 đồng
(khoảng 25.000-30.000 đồng hiện nay), chưa tính tiền công làm mẫu lên tờ giấy
stencil (giấy sáp), nên tính ra thu nhập hằng tháng rất khá, đủ nuôi cả gia
đình và vẫn còn một khoản để dành.
Dân ở phố nghề này từng có câu ví von đã
trở thành quen thuộc với nhiều người: “nhất Đệ, nhì Tài”. Vì chỉ có cửa hàng
của ông Tài và cửa hàng của gia đình ông Đệ ở đường Ba Tháng Hai (Q.10) là in
ronéo đẹp nhất Sài Gòn vào những năm 1970-1990. Sau này người ta đổi lại là “nhất
Tài, nhì Đệ” vì cửa hàng ông Tài làm đẹp hơn, nhanh hơn cửa hàng của ông Đệ.
Những mẫu để in ronéo trước kia là cả một kỳ công và phải có tay nghề cao mới
làm được. Bởi để in ronéo được phải có mẫu (giấy sáp). Công đoạn khó nhất phải
nói tới là đánh máy chữ, dàn trang, vẽ hình minh họa... Các công đoạn này, theo
ông Tài, đó là bí quyết riêng của nghề, vì thế người làm đẹp chỉ đếm trên đầu
ngón tay.
Ông Tài lấy tay lau những vết bụi bám trên
chiếc máy in ronéo có trên 40 năm tuổi từ đời cha để lại đến nay, tự hào nói:
“Cái máy in ronéo này theo tôi gần cả đời người. Ngoài tôi ra không còn ai sử
dụng được chiếc máy này. Bởi khi máy hỏng hóc chỉ tôi mới biết bệnh của nó, đồ
thay thế ngoài thị trường đã không bán cách đây gần 20 năm rồi. Bao nhiêu lần
máy hỏng, tôi phải dùng đồ chế”.
Ông Tài thổ lộ nghề in ronéo không đơn
thuần là việc kiếm tiền, mà còn đòi hỏi phải có cái tâm. “Đã trót trao duyên
với nghề thì dù hoàn cảnh thế nào mình vẫn một lòng thủy chung với nó. Tôi còn
sống là còn làm nghề này” - ông Tài quả quyết.
VĂN MẠNH
Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2021
Tết Sài Gòn trăm năm trước ra sao?
Biết những gì xảy
ra trong quá khứ xa xưa dường như là mơ ước muôn đời của con người. Bởi trong
cuộc sống mỗi ngày chúng ta đi tới, đi tới; bước đi những bước mà chưa biết sẽ
ra sao. Tương lai thì chưa chắc chắn, còn quá khứ lại vô cùng mù mịt.
Chơi Tết âm lịch trên đường Charner 1902
(nay là đường Nguyễn Huệ).
Cũng như các bạn,
tôi cũng có những mơ ước như vậy.
Nhân ngày Tết này,
chúng ta hãy cùng quay về ngày Tết ở Sài Gòn trăm năm trước coi ra sao? Những
ngày ấy có giống với những ngày chúng ta đang sống không? Dĩ nhiên là Sài Gòn
trăm năm trước không có xe cộ ồn ào, không bụi bặm mù trời, không có những buổi
karaoke ồn ào suốt ngày đêm của hàng xóm…
Nhà báo Ng Thành đã
ghi nhận lại không khí Tết ở Sài Gòn cách nay 104 năm.
Cuộc ăn tết năm nay
(Tân Đợi Thời
Báo số 36 ngày 2.3.1912)
Cuộc ăn tết năm nay
sánh với mấy năm trước, thì thua kém hơn nhiều. Y cựu lệ, chợ bữa 27, 28 và 29
Annam; tiền chỗ gia tăng bằng hai đặng trừ bì ba bữa 30, mồng một và mồng hai
thì miễn thuế.
Ban đêm ở xa thì
thấy chợ thắp đèn điển khí sáng trưng, coi rất đẹp mắt, mà chừng bước chơn
[chân] vào chợ, mắt lại ngẩn ngơ, ngống [ngóng] qua ngống lại, dường như là
tiềm [tìm] kiếm giống chi, vì lòng đã mất thửa sự mong vọng. Tượng gặp cuộc
buôn bán rần rần rộ rộ thạnh vượng như đã từng thấy mấy năm trước tại chợ cũ
Sài Gòn và lối dẫy (dãy) Chà Và bán vải, nào hay đâu gặp bề thương mãi bơ thờ,
thiên hạ thưa thớt! Có khi tại chợ mới cất lớn quá cho nên bao nhiêu người ta
cũng không đủ choán khấp [khắp] cho hết chỗ, hoặc bởi chợ ở một nơi, Chà Và bán
vải ở một nơi, nên kẻ mua bán phải chia ra làm hai tốp, làm cho mất sự đông đảo
xưa đi.
Đốt pháo Tết trong
một sân chùa ở Chợ Lớn 1905.
Tại chợ mới bán vật
thực đủ món cùng là hoa quả đủ thứ như mấy năm trước, giá cả không mắc mỏ gì
hơn. Duy có cam tàu được rẻ hơn một ít, ngặc [ngặt] dưa hấu thất mùa, nhỏ trái
mà lạt, lại bán mắc quá; đường phổ năm nay sơ sài không đúng mùi vị; có muốn
“ăn thật” đường phổi, thì phải mua đường Biên Hòa, màu nó thâm thâm, còn đường
bán tại Saigon thì trắng xác.
Vòng chợ ngoài phía
mặt tiền, có bày nhiều hàng bông hoa đủ thứ, phía bên tay hữu lại có bày viết
liễn, viết thiệp. Thấy tại đó có nhiều tay tả tự rất xảo lại sẵn thuộc làu mấy
câu sách, nên hễ đặt viết xuống, thì quây (quay) như “rồng bay phượng múa”. Ấy
là mấy tay tả tự bậc nhứt. Còn bực nhì thì viết chậm chậm, lại có kềm sẵn sách
bên tay.
Lăng Ông Bà Chiểu.
Liễn viết xong rồi,
người nào cũng lật đật đem về, dán đen đỏ trong nhà ba bữa tết. Có nhà kia mắc
bán buôn không hở tay mà dán liễn. Qua ngày mồng một, ai nấy trong nhà rảnh
việc, mới nhắm trước nhắm sau, chừng ngó lên mấy cây cột, thấy liễn dán trở đầu
xuống đất hết! Xong chưa! Lanh thiệt!
Nội trong mấy tay
tả tự, cũng có vài sư tăng đua chen với thế viết liễn cầu tài, tiếng người tu
hành mặc dầu, chớ chữ viết tầm thường.
Khách trú [người
Hoa] năm nay ăn tết sớm lắm. Bữa hai mươi tám đã thượng xong cờ ngũ hành, cây
nào cũng to lớn, còn màu sắc thì thâm đậm, coi ra lạ con mắt. Cũng có chen lộn
theo ít cây cờ tam sắc của Đại Pháp.
Sài Gòn năm 1915. Cả hai hình đều chụp ở trước Nhà hát thành phố hiện nay dưới hai góc độ khác nhau.
Đêm ba mươi và trọn
ngày mồng một, pháo nổ liên thinh, ấy là tục người Annam trừ năm cũ và ăn mừng
năm mới, “bộc trúc nhứt thinh trừ cựu”. Tối ba mươi, tất nhiên có nhiều kẻ ngủ
không an giấc, hoặc mắc thao thức bàn soạn quần áo, vòng vàng đặng rạng ngày có
ăn mặc với người ta, hoặc bị pháo nổ rùm tai phải giựt mình ngồi dậy, nhưng vậy
mà rồi nhớ sực qua ngày mai là Tết cũng nhộn nhực trong lòng.
Trong ba bữa tết
người lớn kẻ nhỏ đều vui đồng. Trẻ em thì lo ăn cam ăn hồng, đốt pháo lãnh “lì
xì”, còn người lớn thì lo thăm viếng, làm tuổi ông bà và cầu chúc cho bà con cô
bác, bậu bạn đặng vạn sự hanh tường. Có kẻ khác lại lo dụm năm dụm bảy mà đổ
bác.
Đừng nói con nít
ham đốt pháo chớ người lớn cũng ham đốt pháo vậy; qua mồng bốn lối bửng tưng,
đã thấy có ông già kia nhắm hướng nhà thương thí mà phăng lần đến. Quan lương y
khán [khám] bịnh xong, liền ra toa mà đề chứng bịnh như vầy “bàn tay hữu bị
tách chè hẻ, vì… ham đốt pháo tre! Nguyễn Thạnh Phước, 56 tuổi!!” (Ông nầy đầu
năm lót chữ ‘thạnh’ mà bộ hết thạnh nên tới suy!).
Xưa sao nay vậy tái
đi tái lại, thì cũng thịt hầm dưa giá, thịt kho cá kho, nem, bì, tỏi, ớt, kiệu,
bánh tét, bánh chưng. Chứa tinh những đồ ăn phá bụng.
Ngoài xe lửa chật
như nêm. Trừ ra xe lửa Mỹ Tho, còn bao nhiêu, nào là xe lửa Biên Hòa, xe lửa
nhỏ, xe lửa Chợ Lớn bộ hành lên xuống không ngớt. Khách trú đi chật xe mặc y
phục langsa, bỏ dẹp áo dài xưa xùng xình. Lải rải còn thấy một ít lão mặc áo
dài châu xá, che dù đi cung hỉ, ngặc… dang đầu trần ra giữa trời nắng! Khá
thương cho á xúc!
Cầu Khánh Hội.
Còn xe lửa Biên Hòa
chạy lối miệt Gò Vấp, Bình Lợi, thì bộ hành trên xe thấy dọc theo đàng, có vài
nhà chưng dọn có thắt lá dừa và treo đèn lồng giấy, trong nhà khác lại thấy
người dụm năm dụm bảy chật một ván mà đánh bài. Nghe xe lửa hú, ngảnh cổ lên ngó,
rồi cười. Kẻ trên xe thấy trếu làm vậy, liền đưa ta ra hoắc [ngoắc], người
trong nhà lại cười hơn nữa, xa xa thấy bày hàm răng… đen! Nhằm ngày xuân nhựt,
người đông vui là vậy đó.
Xe cộ ngày tết,
nhứt là bữa mồng một, mắc lắm, giá cả bằng hai, mà cũng không đủ cho người ta
đi.
Qua bữa mồng hai,
pháo đốt nghe lải rải, bước qua mồng ba nghe càng vắng bặt, chiều lại nghe lộp
bộp ít tiếng đưa ông bà rồi… hết tết.
Tết năm nay dân sự
thủ phận an thường, chẳng chút nào vi phạm mặt luật; ấu đả cũng không, cướp giựt
trộm bối cũng không ngoại trừ tại Vĩnh Long có xảy ra một việc mất của mà thôi.
Có ả kia bữa mồng một đi khỏi, giao nhà lại cho con tớ gái; chừng về coi lại
thì vòng vàng đã mất hết nhiều, độ giá chừng năm ngàn bạc ngoài. Số là cô ấy
lúc dấu (giấu) chìa khóa tủ ở dưới gối, thì có con ở ngó thấy. Việc nầy còn
đang tra hỏi.
Múa rồng: Con rồng trong ảnh dài khoảng 50m với trên 25 người múa, đã được chụp trước năm 1905.
Tại Saigon, có chú
lính mã tà, cũng trong ngày tết cầm dao mà quyên sinh lấy mình. Nay còn nằm nhà
thương. Không rõ cớ chi mà chú nầy đành tự vận như vậy? Hay là thua lắm?… Hay
là vấn vương tình nợ? Khó biết được, quan còn đương tra.
Năm nay tết nhứt
coi hình cuộc không lấy gì làm vui cho lắm. Có lẽ tại mẩu quốc hữu sự nên chúng
dân chẳng đành lòng an vui như mấy năm trước.
Xuân nhựt thi
Lễ tết năm nay chút
gọi là;
Cờ treo, liễn đánh
với người ta;
Giáp Dần đã đặng bề
thong thả,
Ất Mẹo từ đây sướng
lắm a!
Thắp đèn, đốt pháo
với người chơi;
Ăn tết năm nay
thiệt thảnh thơi,
Ắt đặng từ rày và
sắp tới;
Lộc cao, phước lớn,
sống lâu đời!
Mấy ngày tết nhứt
sướng bon bon;
Rượu thịt đủ mùi
rất ngọt ngon;
Cúng kiến (kiếng)
hẳn hòi, thành tín một,
Đất trời phò hộ cả
bà con.
NG THÀNH “Khiêm
Hòa”
Secretaire à
l’Inspection d’Hà Tiên
Trần Nhật Vy
Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2021
Tết Sài Gòn trăm năm trước ra sao? Biết những gì xảy ra trong quá khứ xa xưa dường như là mơ ước muôn đời của con người. Bởi trong c...
-
RANH GIỚI HÀNH CHÍNH ĐÔ THỊ SÀI GÒN – THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH THỂ HIỆN QUA CÁC BẢN ĐỒ (GIAI ĐOẠN 1859 – 2005) Vũ Ngọc Thành...
-
Đường Testard Đường Trần Quý Cáp Đường Võ Văn Tần Đường Trần Quý Cáp xưa có tên là đường Testard nằm ở hướng Đông bắc – Tây nam ...
-
CĂN CỨ TRUYẾN TIN PHÚ LÂM (ĐÀI RA ĐA PHÚ LÂM) Xin nói trước đây không phải là công trình có giá trị như những kiến trúc của thời ...
-
Đường des Moïs Đường Richaud Đường Phan Đình Phùng Ngày xưa là đường Richaud hướng Đông Bắc – Tây Nam, một trong những con đườn...
-
ĐƯỜNG PAVIE ĐƯỜNG TRẦN QUỐC TOẢN Tôi không có tham vọng viết về những con đường quá dài vì một lẽ đơn giản là k...